Đông Phương Hạ nghe thấy lời quan tâm của An Nhiên, trong lòng liền ấm áp! Anh nhìn Trụy Huyết một cái nói: “An Nhiên, bây giờ cậu nói lại một lượt những lời mà trước khi rời khỏi Yên Kinh cậu nói với tôi đi!”
“Những lời gì?”
“Chính là câu mà cậu nói cậu còn có một người chị gái!”
“Lão đại, mới được bao lâu, chắc không phải anh quên mất chuyện tìm chị gái cho tôi đấy chứ! Tôi…”
“Nhiều lời, mau nói đi!”
An Nhiên thích nhất là tán gẫu với Đông Phương Hạ, mục đích cuối cùng của cậu ta là kéo dài thời gian, những ngày huấn luyện quá khắc khổ rồi! Không ngờ, trực tiếp bị Đông Phương Hạ cắt ngang.
“Tôi nói tôi nói, anh đừng nổi giận mà!”, trời sinh An Nhiên này là người lạc quan. Cậu ta suy nghĩ một lúc, giọng nói non nớt vang lên.
“Đã chia cách hơn mười năm, tôi không biết bây giờ chị gái của tôi trông như thế nào! Ấn tượng còn lại trong đầu tôi chỉ có một cái tên và một vết bớt! Chị gái tôi tên là An Ni, bên phải phía sau lưng chị ấy có một hình kỳ lân màu đỏ máu, vết bớt này của tôi ở bên trái, lúc nhỏ chị gái tôi từng nói với tôi, vết vớt của chúng tôi là một đôi! Nếu có một ngày chúng tôi bị chia cách, chỉ cần nhớ vết bớt này, thì nhất định sẽ tìm được đối phương! Lão đại, có phải anh có tin tức của chị gái tôi không?”
“Nhiên Nhiên… Là chị đây, An Ni đây!!!”
Trụy Huyết cũng không kiểm soát được cảm xúc của mình, mếu máo, nước mắt giàn dụa cầm lấy di động từ trong tay Đông Phương Hạ, bàn tay che đôi môi, cố gắng không để mình bật khóc!
“An Ni? Chị...? Lão đại… lão đại… chuyện này là sao! Anh thực sự tìm được chị gái tôi rồi?”
An Nhiên ở phía bên kia điện thoại bị phản ứng của Trụy Huyết dọa sợ, ngẩn người một lúc, rồi hét lên! Quá đột ngột, cậu ta cũng không biết phản ứng thế nào.
“Nhiên Nhiên, là chị đây… là chị đây…. An Ni đây! Bây giờ em đang ở đâu, nói với chị, chị đi gặp em”.
“Đợi đã… chị khoan đừng nói, đưa điện thoại cho lão đại, tôi hỏi rõ đã!!”
Cảm xúc của An Nhiên dao động! Trụy Huyết nghe thấy em trai muốn nói chuyện với Đông Phương Hạ, cô ta trả lại điện thoại cho Đông Phương Hạ một cách lưu luyến không nỡ.
“Lão đại, anh có nghe thấy tôi nói không?”, giọng nói của An Nhiên lại vang lên, cậu ta quá sốt ruột!
“Nói đi, tôi đang nghe đây!”
“Lão đại, việc này rất quan trọng, anh nhìn rõ ràng giúp tôi! Tôi đã tìm mười mấy năm cũng không tìm được, ngộ nhỡ nhận nhầm, tôi…”
An Nhiên nghịch nghợm thích trêu đùa! Nhưng với cậu ta, chuyện này thực sự quan trọng, An Nhiên lúc này, tuy không thấy được thần sắc của cậu ta, nhưng từ trong giọng điệu, Đông Phương Hạ không khó nghe ra An Nhiên rất thận trọng!
Vậy nên anh nói: “Cậu yên tâm đi! Không chắc chắn thì tôi sẽ không gọi điện cho cậu, người ở bên cạnh tôi là chị gái của cậu! Chuyện mà lão đại hứa với cậu, bây giờ đã hoàn thành rồi! Việc còn lại tự cậu xử lý, có những lời không thể nói rõ ràng trong điện thoại, hai ngày này cậu nghỉ ngơi đi, điều chỉnh tốt tâm thái! Tôi phái người đưa chị gái cậu đến Châu Úc, hai chị em cậu nói chuyện riêng với nhau. Nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý, được rồi! Thế nhé! Tôi tắt máy đây”.
Đúng vậy, An Nhiên phải chuẩn bị tâm lý,
Đông Phương Hạ lo lắng An Nhiên sẽ không chịu được những việc mà Trụy Huyết đã làm! Anh nói xong, không quan tâm đến tiếng gọi của An Nhiên, “tút” một tiếng tắt điện thoại!
“Huyết Lang, sao anh không cho tôi nói với Nhiên Nhiên mấy câu? Anh…”
Trụy Huyết thấy Đông Phương Hạ cất di động đi,
cô ta bèn hỏi.