“Đương nhiên rồi! Lẽ nào cậu chủ không muốn biết chuyện của “chị Nghiên” sao!”, Dạ Vân bật cười, đường cong mê người không hề kém mấy người Dạ Ảnh.
“Con bé này, xem ra chia cách hai tháng, cô vẫn hiểu cậu chủ nhà cô… Nói đi, chị Nghiên có khỏe không!”
Dạ Vân trầm ngâm một lát, ngẩng khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm tràn đầy hào quang, ngập ngừng mới nói: “Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể, cậu chủ, nửa tháng sau khi cậu chủ rời khỏi Châu Úc, chị Nghiên liền rời khỏi Châu Úc, bây giờ không rõ tung tích, ban đầu cậu bảo chúng tôi để ý chị Nghiên, nếu chị ấy có gì khó khăn thì giúp chị ấy! Sau khi chị ấy mất tích, tôi và chị Nguyệt đi tìm, đáng tiếc không tìm được!”
“Chị Nghiên rời khỏi Châu Úc?”
“Đúng thế!”
Nhận được lời khẳng định của Dạ Nguyệt và Dạ Vân, Đông Phương Hạ trầm tư, quan hệ giữa mình và chị Nghiên thực sự không biết nên hình dung thế nào, nói là bạn, nhưng đã vượt qua ranh giới của tình bạn, nếu nói là người tình, nhưng lại vẫn chưa đạt đến mức đó!
Đông Phương Hạ nghe thấy chị Nghiên rời khỏi Châu Úc, không biết đi đâu! Anh cười khổ một tiếng, có lẽ là mình rời đi, sau này ít về Châu Úc, chị Nghiên không muốn ở lại nơi có nhiều kỷ niệm, muốn tìm môi trường mới!
“Cậu chủ, hay là chúng tôi gọi thêm người, toàn lực tìm kiếm tung tích của chị Nghiên!”
Dạ Vân cảm nhận được tâm trạng trầm lắng của cậu chủ, hàm răng trắng đều của Dạ Vân cắn nhẹ vào bờ môi hoàn hảo, mím nhẹ nói.
Đông Phương Hạ lắc đầu: “Không cần đâu! Nếu có duyên, cho dù xa cách ngàn dặm, tin rằng chúng tôi sẽ có ngày gặp lại nhau, huống hồ chị ấy biết tôi ở Yên Kinh”.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Đông Phương Hạ vẫn vô cùng nhớ chị Nghiên, sáu năm qua, chị Nghiên luôn chăm sóc Đông Phương Hạ! Người chị ngầu đó thực sự quan tâm mình quá nhiều!
Dạ Nguyệt và Dạ Vân thấy ánh mắt xa xăm của cậu chủ, liền biết cậu chủ đang nhớ chị Nghiên! Nhưng nói ra cũng kỳ lạ, cậu chủ rời khỏi Châu Úc là có việc quan trọng, không thể nào không về Châu Úc, tại sao chị Nghiên phải lựa chọn bỏ đi, để cậu chủ bận lòng vì chị ấy.
Nếu đã yêu cậu chủ, cô chủ đã thầm mặc nhận chị Nghiên! Chị Nghiên biết cậu chủ ở Yên Kinh, nếu nhớ cậu chủ, trực tiếp đến Yên Kinh tìm cậu chủ không phải là được sao! Lẽ nào chị Nghiên lo sợ ba cô vợ chưa cưới của cậu chủ?
Dạ Ảnh và Dạ Phong rời ánh mắt từ cậu chủ sang em gái Dạ Nguyệt! Ánh mắt của hai chị em đều đang nói với Dạ Nguyệt, bảo cô ấy nghĩ cách cho cậu chủ, hy vọng có thể có tin tức của chị Nghiên, đừng để cậu chủ lo lắng.
Dạ Nguyệt hiểu ánh mắt của hai người chị, bất lực lắc đầu, thể hiện em cũng không có cách gì. Lúc này, hình như Dạ Vân nghĩ đến điều gì nói với Đông Phương Hạ: “Cậu chủ, không phải cậu có số điện thoại cá nhân của chị Nghiên sao! Cậu gọi đi, có lẽ có thể liên lạc được với chị ấy không chừng”.
“Gọi con khỉ, lúc tôi rời khỏi Châu Úc, tất cả số điện thoại liên lạc của bạn bè quen biết trước đây đều vứt trong căn biệt thự của tôi trong trang viên rồi!”, Đông Phương Hạ không vui nói.
“Hả…”