Nếu thực sự là vậy, mấy trăm cao thủ xuất hiện vào buổi tối hôm Huyết Lang bị thương và năm mươi nhân vật lợi hại mà Trình Thành đưa đến tối nay cũng là người của nơi đó, nghĩ đến sức chiến đấu và thân thủ của những người mà Trình Thành đưa đến, trong khi Trương Vũ Trạch mơ hồ, đồng thời hắn thực sự muốn biết trong tay Huyết Lang có bao nhiêu lực lượng!
Dạ Ảnh biết tính khí của Trình Thành, lập tức không thèm để ý đến Trình Thành, nhìn thấy Đông Phương Hạ đi đến, cô ấy liền đứng phía sau Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ nhìn thấy sắc mặt ấm ức của Trình Thành, anhquay đầu nhìn Dạ Ảnh một cái rồi hỏi Trình Thành: “Sao thế! Ai cướp tiền của anh?”
“Cậu chủ, tôi không có tiền! Làm sao người khác nghĩ đến cướp của tôi chứ! He he… Hơn nữa, cho dù có người đến cướp, hắn cướp được không! Tôi không cướp của hắn đã là cái phúc mấy đời của hắn rồi”.
Đông Phương Hạ nhìn dáng vẻ ngông nghênh của Trình Thành, anh cười nói: “Thực sự là không ai cướp được?”
“Có… có… đương nhiên là có rồi!”, Trình Thành rụt cổ, lùi lại về phía sau mấy bước nói: “Cậu chủ, tôi thực sự không có tiền, thực sự không có!”
“Tôi hỏi tiền anh à! Sợ như vậy, quay lại cho tôi”.
Mỗi lần Đông Phương Hạ nhắc đến tiền, Trình Thành sợ vô cùng! Vì anh ta thường xuyên bị cậu chủ nhà mình bắt bí, có lúc bị lừa đến mức không còn đến một đồng, Trình Thành hận không thể tát cái miệng mình mấy cái, vừa nãy lại vô tình nói ra chuyện mình có mấy trăm triệu.
Trình Thành rụt rè về đến trước mặt Đông Phương Hạ, toàn thân anh ta run lên!
Đám Trương Vũ Trạch và A Phi thấy vậy, càng hiểu thêm Trình Thành, phó đường chủ của Thiên Lang Đường sao lại buồn cười như vậy! Quan trọng là quan hệ của bọn họ và Huyết Lang không bình thường.
Đông Phương Hạ vỗ vai Trình Thành, nhìn đám Trương Vũ Trạch một cái, nói: “Lần này cậu chủ tha cho anh, nhưng anh cũng phải thể hiện một chút với những người anh em này của anh chứ! Trình Thành, nếu anh dám làm mất mặt cậu chủ, he he….”
Trình Thành nghe xong, cuối cùng thở ra nhẹ nhõm, chỉ cần không phải cậu chủ cậu đòi tiền, những người khác đều dễ nói chuyện, nhiều nhất là mười triệu. Trình Thành liền cười ha ha, lấy tấm séc từ trong túi quần, điền vào xong đưa cho Trương Vũ Trạch, A Phi và Cừ Đại Pháo!
“Ba người anh em, Trình Thành tôi nhận lệnh của cậu chủ, đến đây gấp gáp, không chuẩn bị gì, chỉ là chút thành ý nhỏ, không đáng để ý”.
Trương Vũ Trạch và mọi người nhận lấy tấm séc, vốn nghĩ rằng chỉ là mười ngàn tệ, nhưng khi nhìn thấy một dãy số 0, họ liền ngẩn người! Sau đó trả lại tấm séc cho Trình Thành: “Trình Thành, mọi người đều là anh em, anh…”
“Ha ha… không nhiều không nhiều, các anh mau nhận đi! Nếu các anh không nhận, cậu chủ cậu ấy…”, trước mặt Đông Phương Hạ, Trình Thành không dám nói bừa.
Trương Vũ Trạch và mọi người thấy Trình Thành vẫn kiên trì đưa họ, họ cũng bất đắc dĩ, chỉ đành nhận tấm séc mười triệu!
A Phi và Cừ Đại Phào cầm tấm séc mười triệu, tuy vui mừng, nhưng sau khi bọn họ trầm ngâm một lát, A Phi nói với Trình Thành: “Phó đường chủ…”
“Đợi đã, cứ gọi tôi là Trình Thành! Đều là anh em, phó đường chủ, mẹ kiếp, nghe thật khó chịu!”
“Được! Trình Thành, chúng tôi nhận số tiền này, nhưng chúng tôi không phải làm anh em với anh vì tiền, anh em của Lang Quân đều là người một nhà”.