Nhắc tới chuyện đứng đắn, còn là chuyện liên quan tới nhà họ Bek, Bek Er ngưng cười đùa, nghiêm túc hỏi: "Anh nghĩ thông rồi à? Quyết định sẽ ra tay đúng không?"
"Trong đầu anh có quá nhiều mối nghi hoặc, không muốn biết cũng không được. Còn chuyện ra tay, anh chưa biết mục tiêu của mình là gì thì phải ra tay thế nào? Chẳng phải em nói gia tộc ấy rất mạnh, bây giờ anh vẫn chưa phải đối thủ của bọn họ sao?"
"Đúng thế, anh nên biết tất cả mọi chuyện, cũng không thể trốn tránh được, bởi vì anh là Bek Ji".
"Ở nhà họ Bek, anh chưa bao giờ trốn tránh điều gì cả", Đông Phương Hạ thản thiên nói, sau đó nhìn Diệc Phi và Lăng Vy: "Anh đi ra ngoài làm một số chuyện, sẽ về nhanh thôi". Dứt lời, Đông Phương Hạ quay người rời khỏi ban công.
Nhìn theo bóng lưng của Đông Phương Hạ, Diệc Phi và Lăng Vy hơi nghi hoặc. Sao tự nhiên tâm trạng của Đông Phương Hạ lại trở nên nặng nề như thế?
Đông Phương Hạ đi xuống tầng một, vừa đi tới cửa thì nhìn thấy Dạ Nguyệt và Dạ Vân đứng ở hai bên. Đông Phương Hạ thực sự yêu quý hai cô em gái này.
"Cậu chủ!"
Trông thấy Đông Phương Hạ, Dạ Nguyệt và Dạ Vân bước tới.
Từ đầu đến cuối Vương Thiến Thiến cũng không dám ôm lòng khinh thường với nhà họ Bek! Gia tộc thần bí phát triển hơn ngàn năm, nhưng nhà họ Bek cũng không ngoại lệ, cũng là gia tộc phát triển hơn ngàn năm, gia tộc thần bí đã mạnh như vậy, nhà họ Bek sẽ kém sao!
Bạch Vỹ bị thương trong tay người khác, lúc đó, anh ta muốn khiêu chiến với Thiết Phong, nhưng nụ cười tà mị đó của Tây Môn Kiếm khiến anh ta cảm thấy không đúng, vậy nên anh ta khiêu chiến người khác, đâu ngờ vẫn thất bại!
Lát sau, sau khi Đông Phương Hạ buông Vô Linh ra, ánh mắt di chuyển đến khuôn mặt sạm đen của Thiết Phong, đưa bàn tay ra: “Anh Phong!”
“Cậu chủ!”
Thiết Phong trước nay luôn bình tĩnh lại hơi kích động vào lúc này, nhìn nụ cười quen thuộc của Đông Phương Hạ, bờ môi Thiết Phong run run, ánh nhìn cũng mơ hồ, nắm chặt tay của Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ mỉm cười, tất cả mọi người đều ngồi xuống, lúc này, tình hình cuộc chiến trên võ đài đã đến mức nước sôi lửa bỏng, Đông Phương Hạ đã từng lĩnh giáo võ công của Trương Vũ Trạch, nhưng anh vẫn đánh giá thấp năng lực của Trương Vũ Trạch! Trương Vũ Trạch giờ khắc này, nội công thể hiện ra tuyệt đối không phải giống như mình biết trước đây!
Đông Phương Hạ ngồi ở trên vị trí đầu, ánh mắt dán chặt vào hai bóng hình trên võ đài, đột nhiên, trong con mắt của Đông Phương Hạ hiện lên vẻ kinh hãi, Trương Vũ Trạch lại có thể chống lại được công lực cấp năm của anh Cửu, thật khiến người ta kinh ngạc!
Nhưng cuối cùng Trương Vũ Trạch cũng không phải là đối thủ của anh Cửu, sau hai tiếng vang lớn, Trương Vũ Trạch bị một chưởng của anh Cửu đánh bay ra xa! Cùng lúc đó, một ngụm máu tươi đỏ thẫm nhanh chóng phun ra từ cổ họng của hắn!
Đông Phương Hạ ở dưới võ đài thấy vậy cười nhàn nhạt! Bạch Vỹ và Vương Thiến Thiến lại kinh hãi, bọn họ không ngờ Trương Vũ Trạch lại thất bại thảm hại như vậy, có thực lực cường mạnh vẫn bị đánh bại! Nhà họ Bek, quá mạnh.
Sau khi anh Cửu đánh bại Trương Vũ Trạch, bóng dáng người lấp lánh bay xuống dưới ánh trăng chiếu rọi, mái tóc dài bên tai đón gió tung bay! Nhìn có vẻ phóng khoáng phong độ. Khi nhìn thấy Trương Vũ Trạch bay ra như cánh diều đứt dây, anh Cửu vừa chạm xuống đất, con ngươi bỗng lóe sáng, phát lực dưới chân, nhanh chóng bay về phía Trương Vũ Trạch!
Trương Vũ Trạch không ngờ nội công của đối thủ lại mạnh đến mức đáng sợ, hắn sắp ngã xuống thảm cỏ, liền cảm thấy có người lôi cơ thể của mình về trở lại võ đài, trong lòng liền dâng lên một làn sóng!
Trương Vũ Trạch đứng trên võ đài được trải thảm đỏ, ổn định cơ thể, lau vết máu nơi khóe miệng, nói với anh Cửu: “Cảm ơn anh Cửu đã nương tay”.
“Người anh em, đã nhường rồi!”
Anh Cửu chắp tay, anh ta biết Trương Vũ Trạch này là người của cậu chủ nhà mình, cho nên vừa nãy lúc ra tay đã giữ chừng mực! Đương nhiên, trước mặt nhiều người như vậy, anh Cửu sẽ không làm Trương Vũ Trạch mất thể diện! Làm Trương Vũ Trạch mất thể diện chính là tát một cái vào mặt cậu chủ, anh Cửu không làm được!
Trương Vũ Trạch nghe xong, cảm kích nhìn anh Cửu một cái! Hắn biết ý của anh Cửu, từ lúc bắt đầu, hắn đã phát hiện anh Cửu đang thử mình, cũng phát hiện anh Cửu không muốn để mình thua quá thảm hại!
Trương Vũ Trạch nhìn thấy anh Cửu, cảm giác giống như anh em tốt nhiều năm vậy! Đúng là anh hùng đồng cảm với nhau.
“Võ công của anh Cửu rất đỉnh, sau này vẫn mong anh Cửu chỉ giáo nhiều hơn!”