Đông Phương Hạ lắc đầu: “Bất kể tôi nói gì, trả lời tôi đi, hình xăm trên lưng cô được xăm lúc nào, nếu không, cô đừng trách tôi không khách sáo.”
Trụy Huyết thở dài nặng nề một hơi! Cô ta biết Huyết Lang là người nói một là một nói hai là hai, thế là cô ta cắn răng nói: “Trên lưng tôi không phải là hình xăm, mà là vết bớt! Bây giờ, anh có thể nói cho tôi biết những lời anh vừa nói là có ý gì rồi chứ!”
Đông Phương Hạ nghe xong, thần sắc phức tạp, một lúc sau anh nói với Dạ Phong: “Cởi trói cho cô ta!”
“Việc này… cậu chủ, cô ta là người của ‘Phong Ba”, chẳng may…”
“Không nghe thấy lời của tôi sao!”
“Vâng”.
Đông Phương Hạ đã biết trên lưng Trụy Huyết là vết bớt chứ không phải hình xăm, sở dĩ anh hỏi như vậy là muốn chứng thực một sự thực! Lời nói thật của Trụy Huyết khiến Đông Phương Hạ hiểu ra tất cả!
Bây giờ Trụy Huyết vẫn còn đang mơ hồ, sau khi được Dạ Ảnh và Dạ Phong cởi trói, cô ta vội vàng xông đến Đông Phương Hạ, không ngờ bị hai chị em Dạ Ảnh ngăn lại một bên, giữ khoảng cách nhất định với Đông Phương Hạ!
“Huyết Lang, vừa nãy anh nói em trai và em dâu là thế nào! Trụy Huyết tôi cô độc một mình, ý của anh là…”
Đông Phương Hạ vung tay bảo Dạ Ảnh và Dạ Phong lui xuống rồi mới nói: “Tôi có ý gì, cô hiểu rõ! Nhưng tôi có thể kể cho cô nghe một câu chuyện, không biết cô có hứng nghe không”.
Đông Phương Hạ cười như không cười nhìn Trụy Huyết, từ trong ánh mắt của Trụy Huyết, Đông Phương Hạ đã xác định Trụy Huyết chính là người đó! Tuy Trụy Huyết nói mình cô độc một mình, nhưng trên thực tế, cô ta không phải một mình, trong lòng cô ta vẫn còn nhung nhớ! Nhung nhớ khắc cốt ghi tâm.
“Anh kể đi, tôi nghe đây!”
Dạ Ảnh và Dạ Phong nghe thấy cậu chủ nhà mình muốn kể một câu chuyện cho Trụy Huyết vào lúc này, họ cũng hơi hiếu kỳ. Trụy Huyết là sát thủ của “Phong Ba”, có lẽ thân phận địa vị của cô ta không thấp, người như vậy, cậu chủ phải loại trừ tránh hậu họa, sao lại kể một câu chuyện cho cô ta chứ!
Đông Phương Hạ trầm ngâm một lát, sắp xếp dòng suy nghĩ, nhàn nhạt nói: “Hai tháng trước, một cậu ấm Yên Kinh từ nước ngoài trở về, đã đến học tại trường đại học Yên Kinh, ngày đầu tiên nhập học, cậu ta đã quen biết ba người bạn cùng phòng, trong đó có một cậu bé năm nay mới mười tám tuổi, cậu ta là một hacker, cũng là một thiếu niên anh tuấn, tao nhã như ánh sao sáng trong sương mờ, cái miệng xinh như hoa anh đào, làn da trắng nõn như sứ, giống như thiếu niên anh tuấn ngắm hoa thủy tiên trong thần thoại Hy Lạp”.
Trụy Huyết nghe rất chăm chú, không phải cô ta tin tưởng Đông Phương Hạ mà là cảm thấy vào lúc này Đông Phương Hạ sẽ không nói những chuyện nhàm chán vô nghĩa với cô ta, khoảnh khắc Đông Phương Hạ hỏi đến vết bớt trên lưng cô ta, cô ta đã lờ mờ cảm thấy điều gì!
“Sau khi cậu ấm đó quen biết cậu thiếu niên anh tuấn, đã xảy ra một vài chuyện, vài ngày sau, thiếu niên anh tuấn đó yêu cầu cậu ấm cho cậu ta gia nhập Lang Quân! Lúc đó, cậu ấm đã coi cậu thiếu niên là anh em của mình, cậu ấm không đồng ý chuyện này, bởi vì Lang Quân là xã hội đen, con đường này là con đường không thể quay đầu, tuy cậu ấm muốn để cậu thiếu niên gia nhập Lang Quân, dùng kỹ thuật mạng của cậu ta để làm công tác tình báo cho Lang Quân, nhưng lại không muốn để một cậu bé chỉ có mười tám tuổi và không biết võ công gia nhập Lang Quân! Tuy nhiên, lúc đó cậu thiếu niên quỳ xuống trước mặt cậu ấm, cầu xin cậu ấm đồng ý! Thế là cậu ấm đồng ý, nhưng cậu ấm không cho cậu thiếu niên gia nhập Lang Quân ngay lúc đó, mà phái cao thủ hộ tống cậu ta đến một nơi! Cậu thiếu niên tư chất thông minh, năng lực nhận thức và năng lực phản ứng cực nhanh, cậu ấm muốn đào tạo cậu ta thành một hacker siêu cấp thế giới và cao thủ tuyệt thế, toàn lực bồi dưỡng cậu ta… Vào ngày trước khi cậu thiếu niên đi, bởi vì cậu ấm quá bận, do vậy cậu thiếu niên đã đến tổng bộ Lang Quân từ sớm, đợi cậu ấm cả một buổi sáng, sau khi gặp cậu ấm, tâm trạng của cậu thiếu niên hơi nặng nề, vì cậu ta và cậu ấm sắp chia xa, lần chia xa này, cũng không biết bao giờ mới gặp lại! Lúc ra đi, cậu thiếu niên nói với cậu ấm một bí mật, Trụy Huyết, cô biết cậu thiếu niên nói gì với cậu ấm đó không?”
Sau khi Đông Phương Hạ kể xong chuyện của mình và An Nhiên rồi nhàn nhạt hỏi Trụy Huyết một câu!
“Cậu ta nói gì làm sao tôi biết được? Huyết Lang, rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Tuy giọng điệu của Trụy Huyết không thân thiện, nhưng trong lòng lại đang run! Khóe mắt không ngừng liếc Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ chần chừ một lúc, nhìn Trụy Huyết với ánh mắt phức tạp, nói:
“Cậu ta nói với cậu ấm, cậu ta còn có một người chị gái,