Mục lục
Huyết Lang báo thù - Đông Phương Hạ - Truyện full tác giả: Âu Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Là bạn, bạn rất bình thường! Vy Nhi, con nói phải không?”, mẹ của Thư Lăng Vy thấy sắc mặt của Hác Hàm Nguyệt không tốt lắm, lập tức giải thích, còn không ngừng nháy mắt với Thư Lăng Vy.  

             Đông Phương Hạ khóc không ra nước mắt! Thư Lăng Vy cũng không biết nói gì!  

             Thấy Thư Lăng Vy không nói gì, mẹ cô càng rối! Lúc này, Hác Hàm Nguyệt quay đầu nhìn Đông Phương Hạ: “Đây là con nhà ai, ngông nghênh lưu manh, mới tí tuổi đầu, đã học hút thuốc!”  

             Hác Hàm Nguyệt nói xong, tiến lên một bước, giơ tay véo tai Đông Phương Hạ, hận sắt không thành thép mắng: “Thằng nhóc thối này, cái hay thì không học, lại học ăn mặc thế này, nói, học hút thuốc từ bao giờ! Mấy ngày không về nhà, lại chạy ra ngoài chơi, còn chỉ đạo Thư Lăng Vy đánh nhau với người ta, con bảo vệ con dâu của mẹ như này hả?”  

             Mẹ của Thư Lăng Vy còn chưa biết Đông Phương Hạ, con rể tương lai! Bỗng nhiên nhìn thấy hành động của bà thông gia, lại nghe thấy lời như vậy, lập tức nhìn con gái với ánh mắt dò hỏi! Khi nhìn thấy con gái ở một bên cười thầm, càng nghi hoặc! Nhưng, thấy bà thông gia biết cậu nhóc này, mẹ của Thư Lăng Vy cũng phải thở nhẹ nhõm!  

             “Mẹ, mẹ nhẹ tay chút, tai con sắp bị mẹ véo đứt rồi! Mẹ bỏ ra trước, con giải thích với mẹ mà”, Đông Phương Hạ mếu máo.  

             Mẹ của Thư Lăng Vy thấy Đông Phương Hạ gọi ‘mẹ’, con mắt mở thật to, Hác Hàm Nguyệt chỉ có một cậu con trai, nói như vậy, cậu ta là Đông Phương Hạ rồi! Đây… sao Đông Phương Hạ thành ra thế này! Chẳng trách Vy Nhi ở cùng cậu ta.  

             Hác Hàm Nguyệt cũng không véo quá mạnh, con trai của mình, sao nỡ mạnh tay chứ! Nhưng, vẫn hằm hằm nói: “Buông ra? Ngộ nhỡ con chạy mất, mẹ không đuổi được con, con nói mau!”  

             “Mẹ nhẹ tay chút!”, Đông Phương Hạ toát mồ hôi, hắng giọng, mới nói: “Con trai của mẹ đã không còn nhỏ nữa! Hút thuốc cũng có gì đâu! Còn có thể giết virut! Cả ngày mặc những bộ đồ đó, nghiêm chỉnh tử tế, con trai mẹ cũng muốn tìm chút cảm giác khác! Hơn nữa, con không chỉ đạo Thư Lăng Vy đánh nhau, là đám người đó ức hiếp chúng con, Lăng Vy mới ra tay! Được rồi, con giải thích xong rồi, mẹ, mẹ mau buông ra đi. Đang trên phố, mẹ cho con chút thể diện đi”.  

             “Hừ, con đang giảo biện! Hút thuốc không có gì, giết virut? Mẹ thấy con đang muốn hít độc đấy! Có người ức hiếp Lăng Vy, sao con để cô ấy đánh nhau với người ta, con là đàn ông mà!”  

             “Dì, Đông Phương Hạ rất ngoan! Dì xem, anh ấy cũng không đốt thuốc, dì bỏ anh ấy ra đi!”  

             “Đúng thế, Hàm Nguyệt, Đông Phương Hạ lớn rồi, thanh niên mà! Cũng có sở thích của chúng, chị cũng không thể quản lý mọi việc của cậu ấy”, mẹ của Thư Lăng Vy thấy Đông Phương Hạ nói buồn cười, hoạt bát như vậy, cũng thầm vui trong lòng.  

             “Đúng thế, mẹ, mẹ mau bỏ ra đi, con đau chết mất!”  

             Hác Hàm Nguyệt thấy vành tai của con trai đúng là đỏ ửng, mới buông tay! Giống như Đông Phương Hạ nói, sáu năm không gặp, mẹ không nhìn thấy anh trưởng thành! Vẫn luôn coi anh là cậu bé mười năm tuổi.  

             “Thằng nhóc thối, lần sau để mẹ thấy con như này, cái bàn giặt để con quỳ vẫn giữ lại cho con đấy! Được rồi, đây là mẹ của Thư Lăng Vy, mẹ vợ của con, còn không mau chào hỏi đi!”  

             Đông Phương Hạ nghe thấy là mẹ của Thư Lăng Vy, suýt ngất ra đất, chắc chắn hôm nay ra ngoài không xem lịch âm rồi, gặp phải mẹ mình đã đủ đau đầu rồi, bây giờ còn gặp mẹ vợ! Trong lòng Đông Phương Hạ bực bội!  

             “Mẹ, mẹ nói đây là mẹ của Thư Lăng Vy, không phải chứ! Trẻ trung xinh đẹp như vậy, nếu mẹ không nói, con còn tưởng là chị của Thư Lăng Vy đấy”.  

             “Phập phập…”  

             Lời nói của Đông Phương Hạ khiến mọi người vui vẻ. “Nói linh tinh gì thế, mau chào đi!”  

             “Ồ, mẹ!”  

             Một tiếng “mẹ” của Đông Phương Hạ, khiến toàn thân Thư Lăng Vy không tự nhiên, mẹ vợ tươi cười vui vẻ, kéo Đông Phương Hạ, ngắm thật kỹ!  

             “Lăng Vy, sao con và Đông Phương Hạ lại ở đây!”, Hác Hàm Nguyệt hỏi Thư Lăng Vy.  

             Thư Lăng Vy liêc nhìn Đông Phương Hạ một cái, thấy Đông Phương Hạ đang nói chuyện với mẹ mình, mới nói: “Đông Phương Hạ nói, hồi nhỏ, dì thường hay đưa anh ấy đến đây, hôm nay anh ấy không có việc gì, con cùng anh ấy đến đây chơi!”, Thư Lăng Vy không nói chuyện xảy ra tối qua.  

             “Ồ…”, Hác Hàm Nguyệt hiểu ra nói: “Vậy à, đã mấy năm rồi! Lúc đó thằng nhóc này chưa đến mười năm tuổi! Lăng Vy, sao con không quản lý nó, làm bừa theo nó. Con xem, còn ăn mặc thế này! Vừa nãy dì còn tưởng mình nhìn nhầm đấy! Đây còn là con trai dì không!”  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK