Tiếng súng nổ lớn, tia lửa liên tục lóe lên, gió lạnh không ngừng quét tới, mùi thuốc súng nồng nặc bay lơ lửng trên bầu trời đêm!
Khi Tiểu Lâm trở lại nhìn thấy một màn này cũng không có phản ứng nào mà nhanh chóng lần mò vào nhà kho, vừa thấy sư huynh của mình ở phía trước liền chạy tới.
“Sư huynh… sư huynh… nhiệm vụ của em đã hoàn thành! Bên này của anh thế nào rồi! Kế hoạch đã thành công chưa?"
Thấy Tiểu Lâm trở lại với dáng vẻ hào hứng, Đông Phương Hạ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi! Gò má trắng nõn hơi nghiêng, nở nụ cười nhạt: “Em nói xem?”
“Nhất định là thành công!
“Tại sao lại chắc chắn như vậy?”, Đông Phương Hạ vô cùng hứng thú hỏi.
Tiểu Lâm dẩu môi đáp: “Nhìn nụ cười này của anh, sư muội liền biết đối phương sắp gặp xui xẻo rồi! Hì hì…Em nói không sai chứ!”
Nghe vậy Đông Phương Hạ nhún vai!! Vẫn là tiểu sư muội hiểu rõ bản thân anh, Tào Bang và Hải Bang quả thực sắp gặp phải xui xẻo!
“Tiểu Lâm, em cũng trở về đi! Ở đây không liên quan gì tới em nữa!!”
“Em trở về? Em còn muốn xuống dưới giết những kẻ kia cơ!”
Đông Phương Hạ phóng tầm mắt nhìn sang, thấy Tào Bang và Trương Vũ Trạch của Hải Bang đang hoả lực ác chiến, anh bèn lại quay lại nói với Tiểu Lâm đang nóng lòng muốn thử: “Không thể giết hết những kẻ này, tự sẽ có người tới xử lý, em nhanh đi đi, đừng để người khác phát hiện! Thông báo với nhóm Dạ Ảnh bí mật sơ tán người của chúng ta”.
“Sư huynh, sao em lại cảm thấy mình giống như tình nhân bí mật của anh vậy! Lén lén lút lút, sợ bị người khác phát hiện, còn không thể gặp người khác!”, Tiểu Lâm cười tủm tỉm.
Đông Phương Hạ có một loại xúc động muốn đánh người sư muội này! Tình nhân bí mật? Cô bé này làm sao có thể hình dung như vậy chứ.
Thấy sư huynh khó chịu trừng mình, Tiểu Lâm lập tức làm một động tác kỳ quái, búng tay, ra hiệu ‘OK’ với Đông Phương Hạ rồi quay người nhanh chóng rời đi.
Tiểu Lâm vừa rời khỏi, Đông Phương Hạ liền tìm một nơi không quá dơ bẩn, dứt khoát ngồi xuống! Nhìn Tào Bang và Trương Vũ Trạch đánh nhau, người của hai bên không ngừng ngã xuống, cứ vài phút lại có tiếng hét thảm vang lên!
Đông Phương Hạ lúc này nhấc tay nhìn thời gian! Đôi mắt anh nheo lại. Đúng lúc này, xa xa có tiếng còi cảnh sát chói tai vọng tới, trong nháy mắt liền thấy nhấp nháy ánh đèn xe cảnh sát!
Mấy người Tào Bang và Trương Vũ Trạch đang gây chiến vì hê-rô-in, Cù Đào, đường chủ Tào Bang vào thế nhất định phải giết chết nhóm người Trương Vũ Trạch để trả thù cho những người anh em đã hy sinh, mà Trương Vũ Trạch lại không thể để cho Tào Bang đoạt được lô hàng này! Nhưng vào thời điểm quan trọng này, sao bỗng nhiên lại có tiếng còi cảnh sát!
Khi xã hội đen liều mạng súng ống, sợ nhất chính là bị chen ngang vào một chân! Đối đầu với nhà nước cũng tương đương bước một chân vào quan tài. Trong thoáng chốc, cho dù là Tào Bang hay Hải Bang, người của hai bên đều nhanh chóng tháo chạy!
Một khi ở lại đây, không nói đến việc tự ý sử dụng vũ khí nóng, chỉ riêng trên 500 kg hê-rô-in kia thôi cũng đã đủ khiến bọn họ rơi đầu. Mọi người đều hiểu đạo lý này.
Đột nhiên, chính tại lúc Tào Bang và Hải Bang đang gấp rút bỏ chạy, Đông Phương Hạ đứng ở đằng xa nhìn thấy một ngọn lửa trên bầu trời đêm như kéo theo một cái đuôi dài hướng về phía hướng nhóm người Tào Bang đang chạy trốn, thấy vậy, sắc mặt của anh liền thay đổi! Bởi anh biết đó là thứ gì.
"Bum bum bum..."
“A... a a...”
Giây tiếp theo, mặt đất rung chuyển! Tiếng la hét thê lương cũng theo đó vang lên. Lúc này, Tào Bang ước chừng không còn lại mấy người! Ánh lửa vừa rồi là một quả đạn pháo được bắn ra từ một bệ phóng tên lửa, nếu không sức sát thương sao có thể lớn đến vậy. Vào thời điểm Tào Bang di tán, Đông Phương Hạ nhìn rất rõ ít nhất còn 100 người nhưng hiện tại nhiều nhất con số cũng chỉ dừng lại ở 30!
Khi Đông Phương Hạ còn đang ngỡ ngàng thì lại có một trang nổ đùng đoàng vang lên! Phía trước thế lửa rừng rực! Không khó để nhận ra ánh lửa đang rực cháy trong màn đêm.
Thấy cảnh này, vẻ mặt của Đông Phương Hạ âm trầm đến đáng sợ! Anh cố ý để người của Tào Bang rời đi, nếu toàn bộ những người này đều chết ở đây, vậy Tào Nghị Hùng làm sao có thể biết được là do người Hải Bang làm cơ chứ. Kế hoạch của anh sẽ đổ bể! Nhưng, Hác Hiên bên kia không phải đã tiến hành đúng theo kế hoạch rồi hay sao, vậy ai là người phóng tên lửa?
Là Hác Hiên sơ suất mưu đồ quét sạch toàn bộ người của Tào Bang và Hải Bang! Hay còn nguyên nhân khác, anh không phải đã sớm căn dặn chỉ hù dọa bọn họ hay sao!
Sau một vài quả đạn pháo, số lượng người rút khỏi của Tào Bang còn lại thực sự không nhiều, khiến Đông Phương Hạ sôi gan! Anh giờ đây chỉ hy vọng người của Tào Bang khi rút lui sẽ tách ra, đừng tụ tập cùng nhau nữa! Nếu không... tất cả công lao đều sẽ đổ sông đổ biển! Tối nay cũng sẽ trở thành vô ích. Mặc dù cướp được lô vũ khí kia, nhưng đây không phải là điều Đông Phương Hạ muốn, anh không thiếu tiền, súng ống đạn dược không còn sau này còn có thể mua lại, nhưng kế hoạch một khi không may xảy ra việc ngoài ý muốn, vậy thì thực sự...