“Cậu chủ, không xảy ra chuyện gì, chúng tôi xuống đây xem!”, Tây Môn Kiếm trả lời một câu, sau đó cùng với Bạch Vỹ và mọi người ngắm kỹ Tiểu Đồng Đồng trong lòng Đông Phương Hạ.
Lát sau, Dạ Phong hỏi nhỏ: “Cậu chủ, chắc đây không phải là tiểu công chúa chứ? Rất đáng yêu! Tiểu công chúa, nào, ra chị bế nào!”
Đông Phương Hạ lại nghe thấy có người nói Đồng Đồng là con gái của mình, anh vô cùng bực bội! Đặc biệt là nhìn ánh mắt của Tây Môn Kiếm và mọi người.
“Tôi bực rồi đấy, đầu tiên là Trình Thành nói Đồng Đồng là con gái của tôi, bây giờ lại là các cô! Tây Môn, chắc không phải anh cũng cho rằng Đồng Đồng là tiểu công chúa của các anh chứ!”
Tây Môn Kiếm nghe xong liền lắc đầu: “Chắc không phải”.
“Cái gì mà ‘chắc không phải’! Tôi…”, Đông Phương Hạ thực sự muốn đánh Tây Môn Kiếm một trận, bỗng phát hiện ở đây còn có một bé gái mới thu lại những lời tục tĩu sắp nhả ra, nói:
“Đồng Đồng năm nay chắc chưa đến bốn tuổi, mà cậu chủ tôi hai mươi mốt tuổi, lẽ nào mười bảy tuổi đã có con!”
“Cậu chủ, chúng tôi cũng không phải là vô duyên vô cớ nói vậy, tiểu công chúa thực sự rất giống cậu! Không tin cậu soi gương xem!”
“Tôi còn suýt nói là như đúc ra từ một khuôn!”
Tây Môn Kiếm vừa nói xong, Dạ Phong lập tức nói hùa theo!
Đông Phương Hạ nắm chặt nắm đấm, tối qua tôi gặp Tiểu Đồng Đồng, tôi cũng không cảm thấy giống, sao từng người các anh đều nói Đồng Đồng giống tôi!
“Anh ơi, mấy anh chị này đều nói em giống anh, hay là em gọi anh là ‘bố’ nhé!”
Tiểu Đồng Đồng thấy Tây Môn Kiếm và mọi người nói cười với Đông Phương Hạ, cô bé cũng mạnh dạn hơn! Nói xong, ánh mắt nhìn Đông Phương Hạ, hy vọng Đông Phương Hạ đồng ý!
Tối qua lúc ở quán cơm, Tiểu Đồng Đồng đã yêu cầu Đông Phương Hạ làm bố của cô bé, hôm nay lại nhắc đến chuyện này, Đông Phương Hạ cảm thấy cô bé này hơi kỳ lạ, bèn hỏi: “Tại sao muốn anh làm bố của em hả? Không nói ra được lý do, anh sẽ không đồng ý”.
Tiểu Đồng Đồng suy nghĩ một lúc: “Từ trước tới giờ Đồng Đồng chưa từng gặp bố của mình, mẹ cũng không nói! Anh, anh rất đẹp trai, lại tốt với Đồng Đồng, cho nên Đồng Đồng muốn anh làm bố của Đồng Đồng! Bố ơi…”
Nói đến cuối cùng, Đồng Đồng thông minh cũng không đợi Đông Phương Hạ đồng ý, trực tiếp gọi một tiếng “bố ơi”, còn dính chặt vào người Đông Phương Hạ, muốn Đông Phương Hạ bế cô bé!
Haiz… Trẻ con đúng là trẻ con, đẹp trai thì muốn làm “bố”, Đông Phương Hạ hơi bực bội. Thôi vậy, có một cô con gái thông minh đáng yêu như vậy, mình cũng không thiệt! Còn có thể bịt được miệng của mẹ, có thời gian rảnh đưa Tiểu Đồng Đồng về nhà, mẹ nghĩ rằng đó là cháu gái của mình, sau này mình cũng không cần vò đầu bứt tai, bị mẹ cằn nhằn về việc con cái!
Ha ha ha…. Chủ ý này không tồi!
“Bố ơi… bế con!”
Tiểu Đồng Đồng thấy Đông Phương Hạ do dự, lo sợ Đông Phương Hạ sẽ không đồng ý, vội vàng gọi mấy tiếng, giọng nói non nớt như tiếng chim hoàng anh, vô cùng du dương!
Giọng nói hay như vậy, không ai có thể nhẫn tâm từ chối! Đông Phương Hạ gật đầu, trên khuôn mặt trắng ngần lập tức nở nụ cười dịu dàng, bế Tiểu Đồng Đồng lên, vui vẻ nói: “Được, bố đồng ý với con, sau này con chính là tiểu công chúa của bọn họ!”