“Hai nhóm nhỏ, mười tám người! Có điều người của tôi chỉ tra được bọn chúng đến Yên Kinh, tạm thời còn chưa biết bọn chúng trốn ở chỗ nào! Nói qua điện thoại không tiện, nên tôi đích thân đến đây! Anh phái người đi điều tra một chút, xem xem đám khốn kiếp này trốn ở đâu, tôi sẽ dẫn người đi tiêu diệt bọn chúng. Cả gan dám giết người đàn ông của bà cô đây! Bọn chúng chán sống rồi!”
Khí thế của Thư Lăng Vy bừng bừng như lửa đốt trong nháy mắt tỏa ra, Đông Phương Hạ là người đàn ông của cô! Yamaguchi-gumi muốn giết Đông Phương Hạ, điều này còn khiến cô tức giận hơn so với việc muốn giết cô.
Suy nghĩ một lát, Đông Phương Hạ nói với Thư Lăng Vy: “Bảo người của cô chú ý đến việc của Yên Kinh, tôi sẽ bảo Dạ Phong tiếp tục điều tra! Một khi các cô có phát hiện mới, đừng manh động, nhóm Sakura đến Yên Kinh, tôi nghĩ bọn chúng ngoài giết tôi, còn làm việc khác nữa!”
“Được! Lúc nào hành động, thông báo với tôi một tiếng! Tôi sẽ cho bọn chúng vài “quả mìn”, cho bọn chúng biết, Yên Kinh là nơi bọn chúng không nên đến!”
Mìn? Cũng chỉ có Thư Lăng Vy cô dám gióng trống khua chiêng làm như vậy!
“À phải rồi! Đông Phương Hạ, hôm nay không phải Hải Bang sẽ cử hành tang lễ cho Tống Thành Hải sao! Sao anh vẫn còn ở đây?”
“Vội gì chứ? Đợi có đông người chúng ta đi sau! Sao, cô cũng muốn đi?”, nhìn thấy nụ cười xấu xa của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ liền biết Thư Lăng Vy cũng muốn đi góp vui.
Thư Lăng Vy gật đầu như gà con mổ thóc, ôm cánh tay Đông Phương Hạ. Tùy tiện nói: “Anh có thù với Tống Khải, anh đến đó, tên vô dụng đó sẽ không nghĩ đến hậu quả mà ra tay với anh, có tôi ở đó! Sẽ đảm bảo an toàn cho anh, nếu không được, tôi sẽ bắn anh ta, để anh ta đi gặp bố anh ta! Trên đường đi xuống suối vàng có bạn đồng hành”.
Mẹ kiếp...bắn Tống Khải ở tổng bộ Hải Bang, cô đây là muốn người đàn ông của Cô vùi thân ở đó à! Có điều, Thư Lăng Vy đi với mình, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ, tên bất tài Tống Khải đó chắc chắn sẽ ra tay với mình.
“Thôi được! Đi trang điểm đẹp một chút, đừng làm mất mặt người đàn ông của cô!”
Nghe thấy vậy, Thư Lăng Vy suýt chút nữa cho Đông Phương Hạ một đấm! Trang điểm xinh đẹp một chút, lẽ nào tôi hiện tại không xinh đẹp sao! Nếu trang điểm vào, tôi cùng người khác chạy mất anh làm thế nào? Không phải sẽ ngồi khóc chứ.
Tưởng tượng đến bộ dạng Đông Phương Hạ một mình ngồi dưới ánh đèn cô độc khóc lóc, lặng lẽ chờ ngày mình trở về! Thư Lăng Vy liền bật cười. Nếu như vậy, nhất định sẽ rất buồn cười.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hiện tại Thư Lăng Vy không dám nói ra, càng không dám khiêu khích Đông Phương Hạ! Nhỡ ra Đông Phương Hạ không đem cô theo nữa, thế chẳng phải lợi bất cập hại sao.
Bảo Thư Lăng Vy đi trang điểm, Đông Phương Hạ cũng chỉ đang nói đùa thôi! Người phụ nữ của mình, giản dị một chút sẽ tốt hơn, Đông Phương Hạ không thích những người phụ nữ trang điểm lộng lẫy, gió vừa thổi phấn trên mặt liền rơi lả tả. Vẻ đẹp của một người không chỉ là vẻ bề ngoài, mà quan trọng hơn cả là vẻ bên trong.
Nhưng Thư Lăng Vy trời sinh đã là mỹ nhân, trang điểm hay không đều khiến vô số đàn ông ruột gan rối bời, một bộ quần áo rất bình thường mặc trên người cô, cũng sẽ lộ ra khí chất riêng biệt. Cùng với tính cách vô tư không câu nệ tiểu tiết của cô, càng cuốn hút người khác.
Điều quan trọng là, Thư Lăng Vy không ghi thù với người khác! Là người khẩu xà tâm phật.
“Đông Phương Hạ, mấy hôm nay anh có đi thăm Diệc Phi không?”
“À…”
“He he, nhìn bộ dạng này của anh là biết anh không đi!”
Thư Lăng Vy cười he he nói. Đông Phương Hạ lại cảm thấy áy náy với Nam Cung Diệc Phi, người vợ chưa cưới hiểu chuyện, luôn nghĩ cho mình đó! Lúc này nhìn thấy ánh mắt oán trách của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ trừng mắt nhìn Thư Lăng Vy, bĩu môi nói: “Tôi không biết thuật phân thân, không thể giữ được vẹn toàn!”
“Ha ha...hai người tạm thời không thể gặp mặt công khai, ngược lại hời cho tôi rồi! Đông Phương Hạ, tôi cảm thấy Diệc Phi giống như người tình dưới lòng đất của anh vậy, mỗi lần hai người gặp nhau, e rằng đều ở võng đạo!”, Thư Lăng Vy thuộc tuýp người sống vô tư, nên ngoài những việc liên quan đến Đông Phương Hạ, những việc khác đều không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Mẹ kiếp! Gì mà hời cho cô! Cô có thể chịu được đòn “tiến công” của tôi không? Còn tình nhân dưới lòng đất, tôi vì việc này mà cảm thấy có lỗi với Diệc Phi, Cô nhóc Cô lại vui mừng như vậy! Chẳng hiểu lòng người đàn ông của CÔ gì cả.
Đông Phương Hạ cạn lời liếc nhìn bộ dạng đắc ý của Thư Lăng Vy, đứng dậy sắp xếp để Dạ Phong đi điều tra nhóm Sakura Yamaguchi-gumi! Gọi Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ đến, nhóm bốn người rời khỏi “Gone with the wind”, đi đến tổng bộ Hải Bang.
Tham gia tang lễ của Tống Thành Hải!