Trương Vũ Trạch nhìn cánh tay trái máu chảy đầm đìa của Yamamoto đã rời khỏi cơ thể của hắn ta! Trương Vũ Trạch cười lạnh lùng một tiếng, vừa định kết liễu đối phương, người của Yamaguchi-gumi lại quấn lấy Trương Vũ Trạch.
Có Loan đao Ngâm Long của Huyết Lang, thân thủ của Trương Vũ Trạch tiến bộ nhảy vọt! Hắn vốn lợi hại, lúc này càng thêm hung tàn vạn lần!
Bạch Vỹ bị người của Yamaguchi-gumi bám lấy, tuy đã giết mấy người, nhưng vết thương trên người càng lúc càng nhiều thêm! Cũng may anh ta nhìn thấy đám người 330 đang đối phó địch bảo vệ Đông Phương Hạ ở giữa, nếu không, anh ta thực sự không thể chuyên tâm giết địch.
Đông Phương Hạ tạm thời không thể dùng võ công là vì anh bị nội thương quá nặng, vừa nãy anh và Tây Môn Kiếm ra một đòn, vì nhiều yếu tố, nội thương của anh càng nặng! Tây Môn Kiếm cũng bị khí thế bỗng tỏa ra của Đông Phương Hạ trấn áp nội thương!
Cho dù Tây Môn Kiếm bị thương, nhưng sự sắc bén của cao thủ hàng đầu nhà họ Bek không phải mấy người Bạch Vỹ có thể so sánh! Cũng vẫn giết địch, thủ đoạn cũng vô cùng tanh máu.
Người của Tào Bang càng nhìn càng kinh sợ, Huyết Lang bị thương, tạm thời không thể sử dụng võ công, đây là điều mọi người đều biết, sao Tây Môn Kiếm bị thương nửa quỳ trên mặt đất xong vẫn có thể có sức chiến đấu khiến người ta cảm thấy rùng mình như vậy! Còn cả Trương Vũ Trạch, sao còn lợi hại hơn nhiều so với trước đây!
Người mà Đông Phương Hạ đưa đến tối nay, anh em tử sĩ vì bảo vệ Đông Phương Hạ, đã có ba người ngã xuống! Nhìn người mà mình đích thân bồi dưỡng lại ngã xuống vì mình, lòng Đông Phương Hạ đau như cắt.
Tính toán thời gian, Dạ Ảnh và đám người Trình Thành chắc cũng đến rồi, chỉ cần mình làm xong bước cuối cùng ở đây, bọn họ sẽ xuất hiện!!!
Đông Phương Hạ cố gắng chống người dậy, lau vết máu ở khóe miệng, sau đó nói lớn: “Anh em của Tào Bang, các người thấy rồi đấy! Đây chính là người mà bang chủ hán gian của các người mời đến đối phó tôi, cuộc chiến ở Yên Kinh là việc của nước chúng ta, người nước Nhật đang tàn sát đồng bào của các người, các người nhịn được cục tức này sao! Trừng mắt nhìn lại không giúp, các người còn là đàn ông không, có xứng làm người nước Z không? Các người…”
Khí thế rực lửa của Đông Phương Hạ bùng lên tận tầng mây, ở đây đông người! Đông Phương Hạ lo rằng người của Tào Bang không thể nghe thấy hết lời của anh, vì lại vận nội công, còn chưa nói xong, một ngụm máu tươi lại phun ra từ cổ họng.
Người của Tào Bang đứng im bất động, vì bọn chúng nhìn thấy người nước Nhật, một vài anh em vốn bất mãn với hành động này của Tào Nghị Hùng, lúc này nghe thấy lời của Đông Phương Hạ, người anh em vừa mới bị Tào Nghị Hùng mắng cầm đao đi ra, quay đầu lớn tiếng nói với anh em của hắn:
“Các anh em, Huyết Lang nói đúng, đây là chuyện của người nước Z chúng ta, người nước Nhật không xứng nhúng tay! Mặc dù bây giờ Huyết Lang là kẻ địch của chúng ta, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể nhẫn nhịn đám chó này tàn sát đồng bào của chúng ta, anh em của Tào Bang, nếu các anh còn chút lương tri, cùng tôi giúp sức cho anh em Lang Quân, tiêu diệt đám rác rưởi này trước. Còn ân oán với Lang Quân, chốc nữa rồi xử lý”.
Lúc Đông Phương Hạ lên tiếng khiêu khích, Tào Nghị Hùng liền cảm thấy không ổn! Lúc này thấy phó đường chủ Cát Hoành đưa người của hắn ta lâm trận, trợ giúp đám người Trương Vũ Trạch, Bạch Vỹ tiêu diệt người của Yamaguchi-gumi, Tào Nghị Hùng suýt nữa ngất tại chỗ.