“Sư Huynh, ở đây!”
Đi được khoảng hai phút, Tiểu Lâm chỉ vào cánh cửa phía trước quay đầu lại nói với Đông Phương Hạ và Thư Lăng Vy đang cãi cọ.
Đông Phương Hạ gật đầu, đi lên, định đẩy cửa đi vào liền bị Thư Lăng Vy ngăn lại!
“Tiểu Lâm, em vào trước bảo các cô ấy mặc quần áo cẩn thận vào, kín đáo một chút, đừng để con sói này nhìn thấy!”
Má! Tôi đây là sói háo sắc sao! Trong lòng cô tôi tệ như vậy sao!
Tiểu Lâm cũng cảm thấy Thư Lăng Vy nói có lý, nhìn người khác thì không vấn đề, nhưng quan trọng là bên trong còn có Đông Phương Mịch Ngâm! Đó là em gái của sư huynh. Thế là, đẩy cửa đi vào trước.
Nhìn thấy Đông Phương Hạ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm mình, Thư Lăng Vy liền cười ha ha: “Không phải anh là Huyết Lang sao, dù sao cũng là sói!”
“Thư Lăng Vy, có tin tôi xử cô ngay ở đây không! Bị cô chụp cho cái mũ “sói háo sắc” này, cũng không thể không làm gì được! Có điều, cô không đồng ý cũng không quan trọng, những ngày này cậu chủ tôi khá buồn tẻ, tối nay phải tìm hai sinh viên chơi chút. Haizz…mùi vị đó chắc chắn rất tuyệt vời!”
Nói xong, Đông Phương Hạ còn nhắm mắt lại, dáng vẻ giống như đang tưởng tượng!
Trong lòng Thư Lăng Vy căm tức! Tên này sao nói chuyện lại thích khiêu khích như vậy, chỉ thiếu bước khiến người ta tức chết.
“Hai người vào đi!”
Lúc này, giọng nói của Tiểu Lâm ở bên trong vang lên! Thư Lăng Vy hung hăng đạp cho Đông Phương Hạ một phát, hừ một tiếng, nhấc chân đi vào bên trong.
Đông Phương Hạ đến đây, Đông Phương Mịch Ngâm không cảm thấy gì cả! Nhưng Trương Hàm và hai người bạn cùng phòng khác có chút mất tự nhiên, vào đại học Yên Kinh mấy năm, ngoài phòng công tác học sinh sinh viên đến kiểm tra phòng ngủ ra, cũng không có sinh viên nam nào vào phòng ngủ của bọn họ! Mỗi lần phòng công tác học sinh sinh viên đến đều phải thông báo trước, để sinh viên chuẩn bị trước rồi mới đến.
Nhưng Đông Phương Hạ đến trước cửa phòng rồi mới thông báo, khiến Trương Hàm và hai người còn lại không kịp phản ứng.
Vào phòng ngủ, Đông Phương Hạ quan sát một chút! Dáng vẻ giống như lãnh đạo. Lúc nhìn thấy Trương Hàm và hai cô bạn cùng phòng đều đi dép lê màu hồng, ngượng ngùng đứng trước bàn học, mà em gái mình đang ăn mỳ gói, Đông Phương Hạ khẽ ngây ra.
“Anh trai, chị dâu, hai người ngồi chỗ nào tùy thích! Đợi em ăn xong sẽ nói chuyện với hai người”, Đông Phương Mịch Ngâm mơ hồ không rõ nói.
“Anh Đông Phương Hạ”.
Trương Hàm nhỏ giọng gọi một tiếng, mặc dù quen biết Đông Phương Hạ, nhưng Đông Phương Hạ đến phòng ngủ của mấy người con gái bọn họ, vẫn là có chút khó xử.
Thư Lăng Vy cũng không khách sáo, cầm lấy túi từ trong tay Đông Phương Hạ, để lên bàn: “Các em, đây là tấm lòng của chị! Mọi người đừng khách sáo”.
Ôi trời…tấm lòng của cô, đây là tôi bảo Dạ Ảnh chuẩn bị được không hả! Đông Phương Hạ cạn lời với Thư Lăng Vy.
Trương Hàm và những người khác nói “cảm ơn” với Thư Lăng Vy, vội vàng mời Thư Lăng Vy bọn họ ngồi xuống, Đông Phương Mịch Ngâm liếc nhìn đống đồ ăn vặt trên bàn, bĩu môi nói: “Chị dâu, mặc dù bọn em đều thích ăn đồ ăn vặt, nhưng ăn nhiều sẽ béo! Lần sau chị đừng mua nữa! Lãng phí số tiền đó làm gì, cứ đưa thẳng tiền cho em là được, em gái hiện tại đang bị khủng hoảng kinh tế đó!”
Nửa câu trước Thư Lăng Vy nghe còn thấy rất thoải mái! Nhưng nửa câu sau của Đông Phương Mịch Ngâm khiến cô dở khóc dở cười. Anh trai tốt của em hôm nay vừa mới xúi giục Tiểu Lâm phá xe của chị, bây giờ em còn muốn tống tiền chị, anh em hai người đều không có lương tâm.
“Mịch Ngâm, chị dâu em biết em khủng hoảng kinh tế, sáng sớm hôm nay đã gọi anh dậy! Cô ấy đặc biệt đến đây để đưa tiền cho em đó. Tiểu Lâm, anh nói không sai chứ!”
Hừ, cô muốn tranh công! Tôi đây sẽ thành toàn cho cô! Trong lòng Đông Phương Hạ cực kỳ đắc ý.
“Đúng vậy đúng vậy, phần của em chị dâu đã đưa rồi! Chị Mịch Ngâm, mặc dù không nhiều lắm, nhưng vẫn đủ cho chúng ta ra ngoài ăn một bữa, chị nhìn chị đi, ở đây ăn mỳ, người không biết còn cho rằng sư huynh cắt tiền tiêu vặt của chị!”
Tiểu Lâm này, chỉ với một câu ngắn gọn, đã một mũi tên trúng hai đích! Vừa ngấm ngầm mưu tính Thư Lăng Vy, vừa lôi Đông Phương Hạ vào! Nói xong, còn nháy mắt với Đông Phương Mịch Ngâm, có ý nói “sau khi lấy được tiền phải chia cho em một nửa”.
Đông Phương Mịch Ngâm tỉnh rụi nháy mắt với Tiểu Lâm, biểu thị đồng ý!
Lúc này Đông Phương Hạ mới biết mình tự bê đá đập chân mình! Tính kế Thư Lăng Vy là được rồi, sao còn để cô nhóc Tiểu Lâm chứng thực cho mình nữa chứ. Cô nhóc này thật là nghịch ngợm! Vẫn là một đứa thích gây chuyện!
Mặc dù Thư Lăng Vy bị Đông Phương Hạ tính kế, nhưng nhìn thấy dáng vẻ buồn bực của Đông Phương Hạ, cô không nhịn được muốn cười!