Nhìn dáng vẻ tí tởn của Trình Thành, Đông Phương Hạ chỉ muốn đạp cho anh ta một cú. Anh quay người nói với Dương Quang Chiếu: “Cùng lên đi”.
“Thôi, chúng tôi ở đây là được rồi. Cậu chủ, cậu lên đi”.
Các quản lý cấp cao của Lang Quân xuất hiện ở đây, Dương Quang Chiếu đâu thể ăn riêng với Đông Phương Hạ được nữa. Huyết Lang ngồi chung với nhóm đường chủ Tây Môn, chưa biết chừng sẽ nói tới những chuyện cơ mật. Dương Quang Chiếu rất thông minh, vậy nên không định lên cùng.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Dương Quang Chiếu và các anh em, Đông Phương Hạ do dự một lát rồi gật đầu nói: “Ăn cơm xong rồi hãy về. Không được thanh toán cho bọn tôi, đã nói là tối nay tôi mời rồi. Tiểu Dương, anh biết tính tôi rồi đấy”.
Đông Phương Hạ thật sự lo rằng Dương Quang Chiếu sẽ trả tiền mất.
Vốn Dương Quang Chiếu định sẽ âm thầm trả tiền thật, nhưng Đông Phương Hạ đã lên tiếng rồi, anh ta đâu dám làm bừa, chỉ có thể gật đầu. Đợi nhóm Đông Phương Hạ và Tây Môn Kiếm lên tầng, bọn họ mới ngồi xuống.
Lúc đi qua quầy thanh toán, Đông Phương Hạ cười với chị chủ quán, coi như chào hỏi. Thấy thế, chị chủ quán cũng mỉm cười đáp lại. Cậu trai này có khí chất thật cao quý, còn nhỏ tuổi như vậy nữa. Người như thế xuất hiện ở Yên Kinh từ khi nào vậy?
Lúc mang rượu cho đám Dương Quang Chiếu, chị chủ quán thuận miệng hỏi: “Tiểu Dương, sao tôi thấy mấy người trong phòng quen thế nhỉ? Hình như gặp ở đâu rồi thì phải”.
“Ha ha, hầu hết thời gian bọn họ đều ở đối diện, đương nhiên là chị thấy quen rồi, dù sao cũng gần như thế”.
Nghe vậy, chị chủ quán sực hiểu. Mặc dù Dương Quang Chiếu không nói rõ, nhưng cô ấy vẫn biết đó là những quản lý cấp cao của Lang Quân. Nghĩ tới nhóm người giết người như ngóe này tới quán của mình, chị chủ quán không khỏi bất đắc dĩ. Cô ấy không muốn dính líu đến những kẻ khát máu ấy chút nào.
Nhưng cậu trai kia trông không giống dân xã hội đen cầm đao chém người chút nào, chẳng lẽ là cậu ấm Yên Kinh?
Trong phòng riêng, mặc dù cách trang trí không xa hoa, nhưng lại khá sạch sẽ. Đông Phương Hạ ngồi ở vị trí trên cùng. Thấy đám Tây Môn Kiếm gọi nhiều món ngon như thế, lại còn uống rượu nổi tiếng, anh lên tiếng trêu chọc:
“Trình Thành, xem ra khoảng thời gian vừa rồi anh ở Đông Bắc khấm khá phết nhỉ. Có mang đủ tiền không? Chúng ta đi chơi”.
“Cậu chủ đừng đả kích tôi nữa. Đúng là tôi ở Đông Bắc cũng tàm tạm, nhưng mấy đồng bạc ấy không đủ cho cậu tiêu đâu. Tôi còn chưa lấy vợ nữa”.
Trình Thành cạn lời với cậu chủ nhà mình, lần nào cũng muốn móc ví anh ta.