Mục lục
Huyết Lang báo thù - Đông Phương Hạ - Truyện full tác giả: Âu Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Tây Môn Kiếm lập tức khiến con mắt của Đông Phương Hạ sáng lên! Lát sau, anh giơ ngón tay cái lên với Tây Môn Kiếm.

“Đúng thế, phân tích rất đúng! Tây Môn, có lúc, sau khi tìm hiểu ngọn nguồn của sự việc, đứng trên lập trường của người khác để phân tích, chưa chắc không phải là một việc tốt!”

“Cậu chủ, cậu đừng khen! Toàn thân tôi ớn lạnh!”, Tây Môn Kiếm bật cười.

Đông Phương Hạ và Bạch Vỹ cũng bật cười! Sau tràng cười, Bạch Vỹ nói với Đông Phương Hạ: “Huyết Lang, giả sử tôi là Tống Thành Hải của Hải Bang! Bây giờ bị Tào Bang đánh cho thất bại liên tiếp, thương vong trầm trọng, còn mất đi một phần địa bàn! Đình chiến ngồi vào bàn thương lượng là chuyện không thể nào! Lúc này, tôi sẽ nghĩ đến Lang Quân vẫn luôn đứng ngoài quan sát, vì Lang Quân và Tào Bang có huyết hải thâm thù! Thực lực của Lang Quân không thể chống lại sự tấn công quy mô lớn của Tào Bang, xưa có câu ‘kẻ địch của kẻ địch là bạn’, liên thủ với Lang Quân, tin rằng Lang Quân sẽ không từ chối việc này, dù sao cũng có cùng một kẻ địch, một khi liên thủ cùng Lang Quân đối phó Tào Bang, sau khi tiêu diệt Tào Bang, mọi người lại ngồi xuống nói chuyện!”

Bạch Vỹ nói đến đây liền trầm tư, nhìn Tây Môn Kiếm một cái, ánh mắt chuyển sang Đông Phương Hạ, lại nói: “Lời vừa nãy của Tây Môn Kiếm, đối với Hải Bang và Lang Quân mà nói, chính là tiềm ẩn nguy cơ lớn! Một khi âm mưu của Tào Bang thành công, hậu quả vô cùng khó lường!”

Đông Phương Hạ yên lặng nghe, lời của Bạch Vỹ có lý nhất định! Hải Bang và Lang Quân cũng không có thù hận lớn gì, cho dù lần trước anh em Lang Quân rửa máu chiến đường của Hải Bang, nhưng Hải Bang không biết là Lang Quân làm việc này! Sau khi tiêu diệt Tào Bang, ngồi xuống không phải là không có khả năng.

Nhưng, mọi người đều bỏ qua một chuyện! Đó chính là một núi không thể có hai con hổ! Sau khi Lang Quân tiêu diệt Tào Bang, cũng sẽ tiêu diệt Hải Bang. Đây là việc Trương Vũ Trạch của Hải Bang sẽ không nghĩ đến, ngồi xuống nói chuyện, đúng là chuyện vớ vẩn!

Tây Môn Kiếm thấy Đông Phương Hạ không nói gì, cũng không thể hiện gì, liền hỏi: “Cậu chủ, còn suy nghĩ của cậu thì sao?”

“Tôi… tôi có thể có suy nghĩ gì! Bây giờ tôi chỉ muốn nói với các anh một câu”.

Đông Phương Hạ khiến Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ chờ mất hết hứng mới nói: “Ba anh thợ giày da, vượt xa Gia Cát Lượng!”

Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ nghe xong liền ngẩn người! Nhất thời không phản ứng lại. Hồi lâu, Bạch Vỹ hưng phấn nói: “Huyết Lang, ý của cậu là… lời của Tây Môn Kiếm là con đường mà Tào Nghị Hùng sẽ lựa chọn. Lời phân tích của tôi cùng chính xác”.

“Lẽ nào không phải sao! Cục diện hiện nay, Tào Bang còn có thể làm thế nào, phân tích của Tây Môn là trực tiếp nhất, cũng là cách đơn giản nhất cho Tào Bang! Tây Môn, Bạch Vỹ, bắt đầu từ bây giờ, nếu các anh hành động, thì phải thận trọng, Bạch Vỹ, anh âm thầm đi theo dõi Tống Khải, bảo vệ sự an toàn của cậu ta, đừng để cậu ta chết trên địa bàn của chúng ta!”

“Vâng, tôi đi ngay!”

Đông Phương Hạ gật đầu, con mắt nheo lại, đường cong hoàn mỹ nơi khóe miệng vô cùng tà mị, nụ cười này, thật âm hiểm!

Bạch Vỹ vừa đi, Tây Môn Kiếm lập tức hỏi: “Cậu chủ, còn tôi thì sao?”

“Tào Bang muốn để chúng ta và Hải Bang đấu nhau, lập ra kế sách như vậy! Tại sao chúng ta không thể cho chúng mãn nguyện?”

“Cậu chủ, ý của cậu là?”, Tây Môn Kiếm nghi hoặc.

Đông Phương Hạ cười lạnh một tiếng, sau đó thì thầm nhỏ bên tai Tây Môn Kiếm!

Tây Môn Kiếm vừa nghe lời của Đông Phương Hạ, đôi lông mày cau chặt dần dần giãn ra, cuối cùng đôi mắt khiến người ta khiếp sợ sáng lên!

“Vâng, xin cậu chủ yên tâm! Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, Tây Môn lấy cái chết tạ tội!”

Đông Phương Hạ nghe xong liền lắc đầu, đứng dậy, đặt tay lên bờ vai rắn chắc của Tây Môn Kiếm, hằm hằm mắng: “Mẹ kiếp, anh muốn chặt cánh tay trái của tôi hả! Hãy nhớ, còn để tôi nghe thấy lời như vậy, nhất định cho anh uống xuân dược, nhốt anh vào mật thất của võng đạo, lại ném mấy bà già mặt giỗ có cái eo bánh mỳ vào cho anh”.

Tây Môn Kiếm bị lời nói của Đông Phương Hạ dọa sợ toàn thân ớn lạnh! Nếu thực sự bị trừng trị như vậy, anh ta... Nhưng, anh ta vẫn rất cảm động! Khom lưng trước mặt câu chủ nhà mình, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cậu chủ”.

“Anh em chúng ta vào sống ra chết với nhau nhiều năm, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không rời bỏ không từ bỏ, Tây Môn, sau này đừng nói những lời như vậy!”

Đông Phương Hạ nghĩ đến người anh em này của mình, trong lòng tràn đầy cảm kích! Trong các chiến dịch lớn nhỏ ở nước ngoài, Tây Môn Kiếm chưa từng rời bỏ mình, khi tính mạng bị uy hiếp, Tây Môn Kiếm từng dùng tính mạng bảo vệ mình, Tây Môn Kiếm anh ta đã làm quá nhiều cho mình!

Kỳ thực, trong lòng Tây Môn Kiếm, Đông Phương Hạ không những là cậu chủ của anh ta, còn là cậu em trai tốt của anh ta! Tính theo tuổi tác, Đông Phương Hạ nhỏ hơn Tây Môn Kiếm mấy tuổi. Mấy năm nay, Tây Môn Kiếm dùng tính mạng của mình bảo vệ cậu em trai trong lòng anh ta.

“Cậu chủ, bây giờ tôi và Bạch Vỹ đều có việc không thể ở bên cạnh cậu, một khi sát thủ “Phong Ba' bất chấp sự truy sát của thế giới ngầm đến giết cậu, ít không địch được nhiều! Cậu phải cho người khác tạm thời thay chúng tôi”.

Sự an toàn của Đông Phương Hạ, Tây Môn Kiếm còn thấy quan trọng hơn cả tính mạng của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK