Vào võng đạo dưới lòng đất, Đông Phương Hạ đi theo Dạ Ảnh, dẫn Dạ Phong tới căn phòng giam giữ Trụy Huyết.
Bôn Lôi cũng bị nhốt trong võng đạo, nhưng bây giờ Đông Phương Hạ không định đi thẩm vấn hắn ngay, mặc dù anh rất muốn biết chuyện liên quan đến gia tộc thần bí. Theo những gì mà thầy bảo Bek Er chuyển lời cho anh, Bôn Lôi và Điện Thiểm không phải là nhân vật quan trọng trong gia tộc thần bí ấy. Nếu không phải nhân vật quan trọng, vậy thì bọn họ sẽ không biết quá nhiều, may ra thì được một ít. Điều mà Đông Phương Hạ lo lắng nhất là bọn họ không chịu nói cái “một ít” ấy cho anh, như vậy thì uổng công anh rồi.
Bởi vậy, Đông Phương Hạ mới không vội thẩm vấn Bôn Lôi ngay, mà để Dạ Phong dùng thủ đoạn tàn nhẫn phá hủy phòng tuyến trong lòng hắn trước, khiến hắn phải chủ động nói ra.
Đó chỉ là một trong những nguyên nhân mà Đông Phương Hạ chưa thẩm vấn Bôn Lôi. Một nguyên nhân khác là vì Điện Thiểm vẫn chưa rơi vào tay anh. Sau khi bắt được Điện Thiểm thì sẽ lần lượt thẩm vấn, có thể phán đoán được mức độ thật giả của lời khai. Dù sao Bôn Lôi và Điện Thiểm cũng cùng đi ám sát anh, muốn tìm thứ gì đó trong Loan Đao Ngâm Long.
Đông Phương Hạ đã được nếm thử lực lượng của gia tộc thần bí ấy rồi. Anh nhất định phải cân nhắc kỹ lưỡng mọi chuyện, nếu để xảy ra sai sót gì thì ngay cả anh cũng không biết kết quả sẽ như thế nào, bởi vì anh không hiểu biết gì về gia tộc thần bí ấy cả.
Mặc dù Đông Phương Hạ đã hạ lệnh phong tỏa lối ra lối vào của võng đạo dưới lòng đất, nhưng trong võng đạo vẫn có một ít người của Thiên Lang Đường. Các anh em tử sĩ là do đích thân Đông Phương Hạ huấn luyện, còn là đội quân chủ chốt nữa. Lúc võng đạo mới được xây dựng, bọn họ bỏ không ít công sức, Đông Phương Hạ sẽ không đối xử với bọn họ như các anh em của những đường khác.
Trong võng đạo có vô vàn bẫy rập, nhưng Đông Phương Hạ đi đến đâu thì các anh em tử sĩ đều cung kính cúi người. Khi thấy anh đi về phía giam giữ Trụy Huyết, các anh em tử sĩ chậm rãi tới gần, giữ một khoảng cách nhất định với cậu chủ nhà mình, canh gác nghiêm ngặt ở bên ngoài.
“Choang” một tiếng, Dạ Ảnh đẩy cửa sắt ra. Cô ấy và Dạ Phong đi theo Đông Phương Hạ vào trong.
Đây là một căn phòng tối tăm, ẩm ướt, chuyên để giam giữ trọng phạm. Đông Phương Hạ đút hai tay trong túi, vẻ mặt lạnh lùng, trong đôi mắt đen nhánh tỏa ra sát khí lạnh lẽo. Dạ Ảnh mang một cái ghế tới, anh ngồi xuống, sau đó mới liếc mắt nhìn dáng vẻ lôi thôi của Trụy Huyết.
Kể từ lúc rơi vào tay Lang Quân, Trụy Huyết đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất rồi. Cô ta biết thủ đoạn của Huyết Lang rất tàn nhẫn, nhưng tự trải nghiệm rồi mới biết thủ đoạn ấy tàn nhẫn đến mức nào.
Suốt một ngày một đêm, Trụy Huyết vùng vẫy giữa sự tuyệt vọng và cái chết, chưa từng chợp mắt một giây nào. Lần nào cô ta cũng đau đến mức hôn mê, nhưng ngay sau đó sẽ bị hành hạ đến mức tỉnh lại. Mặc dù chưa đến mức bị lột da róc xương, nhưng phòng tuyến trong lòng cô ta sắp sụp đổ rồi.
Mái tóc bù xù đã che đi hơn một nửa khuôn mặt của Trụy Huyết. Nghe thấy tiếng cửa mở, nhất là khi nhìn thấy Dạ Phong, cô ta bất giác run lên. Cô ta thực sự sợ hãi Dạ Phong, thủ đoạn của thiếu nữ ấy còn kinh khủng hơn cả Phong Ba.
Cô ta chậm rãi di chuyển ánh mắt, nhìn người đằng trước Dạ Phong – Đông Phương Hạ.
Bị xích sắt khóa lại, Trụy Huyết dựa vào ý chí cứng cỏi của mình, ngước khuôn mặt tái nhợt lên, thều thào nói với Đông Phương Hạ: “Huyết Lang, anh là anh hùng! Dùng thủ đoạn này để đối phó với một cô gái, không sợ phá huỷ danh tiếng của mình sao? Cho tôi được chết thanh thản đi!”
Hiện giờ, Trụy Huyết đã cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết, chỉ có chết mới là giải thoát. Thế nhưng, Huyết Lang không hỏi bí mật gì liên quan đến Phong Ba cả, mà chỉ phái Dạ Phong không ngừng tra tấn cô ta.
Đông Phương Hạ vắt hai chân vào nhau, nghe vậy lắc đầu thở dài. Trên môi anh hiện lên nụ cười cợt nhả, nghịch móng tay của mình, một lát sau mới hờ hững nói: