Dạ Phong có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của cậu chủ. Là cậu chủ nhà họ Bek, là Huyết Lang của Lang Quân, có đôi khi, cậu chủ luôn phải đưa ra những lựa chọn trái với suy nghĩ trong lòng anh. Cậu chủ không chỉ có một mình, mà còn phải gánh vác nhà họ Bek, nhà họ Đông Phương, cùng với Lang Quân, phải chú trọng cục diện chung, không thể làm chuyện gì thiên vị được, nhất là chuyện liên quan đến nhà họ Bek.
Dạ Phong hiểu suy nghĩ của cậu chủ nhà mình rồi nên mới hỏi ra câu ấy, cô ấy chỉ muốn xác nhận lại thôi. Cậu chủ đã nghĩ tới chuyện cử người đi giúp Lục Phong, vậy thì sẽ không để Lục Phong quản tiền, đồng thời cũng khảo nghiệm anh ta. Nếu Chung Nhã Nhu không có ý đồ gì khác, Lục Phong lại trung thành với Lang Quân, chắc hẳn cậu chủ sẽ trao lại quyền hành cho anh ta.
“Con nhóc chết tiệt, chuyện đó mà cũng phải hỏi à!”, Đông Phương Hạ lườm Dạ Phong.
Dạ Phong bất đắc dĩ nở nụ cười: “Cậu chủ, tôi hiểu ý của cậu. Chu Tước Đường có nhân tài như thế chứ, chỉ không biết cậu cần nam hay nữ thôi”.
“Nam hay nữ đều được, quan trọng là có thể hoàn thành được nhiệm vụ này”.
Nghe vậy, Dạ Phong ngẫm nghĩ rồi nói: “Lúc Lang Quân mới thành lập, có một cô gái sở hữu năng lực tổng hợp rất mạnh. Lúc đó chị ấy được phân vào Chu Tước Đường, khoảng thời gian qua luôn làm việc cho tôi. Chị ấy tên là Thẩm Linh Hủy. An Nhiên đi châu Úc, tôi đã để chị ấy tạm thời làm phó đường chủ. Cậu chủ, hay là tôi bảo chị ấy đi trợ giúp Lục Phong? Cậu thấy thế nào?”
“Tự cô cân nhắc đi. Đến ngày kia bảo chị đó tới họp, sau đó sẽ tiến hành bổ nhiệm. Trong cuộc họp lần này, mặc dù chức vụ của các thành viên cao cấp không thay đổi nhiều, nhưng tuyệt đối không thể để nhân tài bị mai một được”.
Dạ Phong là người một nhà, Đông Phương Hạ yên tâm tuyệt đối.
“Vâng”.
Đông Phương Hạ gật đầu, trò chuyện thêm một lát nữa. Nam Cung Diệc Phi vẫn luôn im lặng lắng nghe, sau khi Dạ Phong cung kính rời khỏi đó, cô mới đi tới bên cạnh Đông Phương Hạ. Trong lúc Đông Phương Hạ bàn chuyện của Lang Quân với Dạ Phong, đương nhiên là Diệc Phi sẽ không nói xen vào rồi. Thấy Dạ Phong đi, cô mới tới gần anh.
Thấy Diệc Phi đi tới, trên khuôn mặt trắng nõn của Đông Phương Hạ hiện lên nụ cười dịu dàng, hạnh phúc. Anh đút hai tay vào túi quần, vắt chân lên bàn trà rồi ngả người ra.
Thấy thế, Diệc Phi nhún vai, nhẹ giọng hỏi: “Tào Bang và nhà họ Tư Mã đều bị tiêu diệt rồi, chuyện ở Yên Kinh cũng kết thúc rồi đúng không?”
Nhắc tới chuyện này, Đông Phương Hạ không thấy Tào Bang có vấn đề gì, nhưng lại cảm thấy nghi hoặc về nhà họ Tư Mã. Mọi thứ ở căn cứ đều khiến anh không hiểu ra sao. Nói là kết thúc rồi thì không hẳn, bởi anh vẫn thấy có gì đó chưa được cởi bỏ, nhưng nói là chưa kết thúc thì cũng không đúng. Nhà họ Tư Mã bị tiêu diệt rồi, cho dù anh có bao nhiêu nghi hoặc về căn cứ thì cũng không tìm được manh mối gì.
Nhưng Đông Phương Hạ cũng hoài nghi tất cả đều có liên quan đến gia tộc thần bí kia. Đương nhiên, đó chỉ là trực giác của anh mà thôi.
Tối hôm qua lúc ở căn cứ, anh đã có cảm giác như thế rồi, còn có một vài suy luận nữa.
Đông Phương Hạ lắc đầu, đôi mắt thâm thúy nheo lại: “Trên cơ bản thì chuyện ở Yên Kinh kết thúc rồi”.
“Vậy bước tiếp theo anh định làm gì? Chuyện ở Yên Kinh kết thúc rồi, theo sự hiểu biết của em về anh, con người bận rộn như anh sẽ chẳng nhàn nhã được đâu nhỉ?”