Nhưng chưa đi được bao xa, tiếng đánh giết và la hét thảm thiết đã truyền đến tai Đông Phương Hạ! Vũ khí va chạm vào nhau bắn ra tia hoa lửa, trong đêm tối chói mắt như vậy!
Mấy người Đông Phương Hạ tăng nhanh bước chân, khi thấy các anh em Thanh Long Đường gặp phải sự ngăn trở mãnh liệt, đôi mắt thâm thúy của Đông Phương Hạ nheo lại! Anh em ở tầng ngoài cùng thấy từ xa có người đang tiến tới về phía bên này của bọn họ thì lập tức xông vào trận địa, báo cáo lại tình hình cho Hồ Ngạn Hạo đang chém giết cùng kẻ địch.
Nghe thấy có người đi tới từ phía sau, Hồ Ngạn Hạo gầm một tiếng, những anh em khác tiến lên, anh ta lập tức xoay người rút lui!
“Đường chủ, những người kia đang tiếp cận chúng ta!”, một người anh em lớn tiếng nói.
Cả người Hồ Ngạn Hạo đẫm máu, ngay cả mặt cũng dính đầy máu tươi! Nhưng đó đều là máu của quân địch, tay anh ta vặn mã tấu, quyết đoán dẫn theo các anh em chạy về hướng Đông Phương Hạ!
Ánh sáng ở đây khá yếu! Các anh em nhìn không rõ nhóm người Đông Phương Hạ là điều bình thường! Hồ Ngạn Hạo đằng đằng sát khí dẫn người lao tới.
Thấy vậy các anh em tử sĩ lập tức rút đao bảo vệ Đông Phương Hạ!
“Người đến là kẻ nào?”
“Đông Phương Hạ!”, Đông Phương Hạ lạnh lùng đáp lại một câu.
Nghe thấy giọng nói của Đông Phương Hạ, Hồ Ngạn Hạo và các anh em vội vàng thu lại mã tấu, khi đến gần anh, thấy phía trước là các anh em tử sĩ Hồ Ngạn Hạo liền rảo bước tới.
“Cậu chủ, sao cậu lại tới đây?”
“Anh Hồ, trận chiến diễn ra như thế nào?"
“Một đường giết tới, lúc đầu vẫn tốt nhưng giữa đường lại gặp phải sự chống trả ngoan cố của Tào Bang, số anh em bị thương cũng tăng dần lên! Sau đó không biết vì sao, người của bọn họ bỗng nhiên sơ tán mất ⅓! Phần còn lại sau hai giờ đồng hồ chỉ còn là nỏ mạnh hết đà!”
Đông Phương Hạ gật đầu, anh đương nhiên biết Tào Bang vì sao lại thu lại một phần ba số người! Đó là bởi vì anh em Thiên Lang Đường đã tấn công vào tổng bộ của họ, Tào Nghị Hùng không còn cách nào khác mới phải huy động những người ở đây quay lại hỗ trợ!
Số lượng tham gia trận chiến tối nay của Tào Bang đạt tới 3000 người! Nếu Tào Nghị Hùng điều động người của mỗi nơi trở về, vậy ít nhất 800 người sẽ phải chuyển đi! Anh em Thiên Lang Đường đột nhiên rút lui, những người quay lại chi viện cho tổng bộ Tào Bang kia liền như đánh vào khoảng không. Bốn chiến đường lớn nhất định sẽ bớt đi một phần áp lực, Tào Nghị Hùng, ông cmn lần này lấy gì khiêu chiến với Lang Quân tôi!
Phóng tầm mắt nhìn về chiến trường, thấy anh em anh dũng chiến đấu cùng người của Tào Bang, Đông Phương Hạ giơ tay kiểm tra thời gian, trong lòng bắt đầu thầm đếm.
Hồ Ngạn Hạo phát hiện luồng sát khí ác liệt tỏa ra từ trên người cậu chủ nhà mình, lại thấy đôi mắt anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ vàng trên tay, liền biết anh đang nghĩ gì! Vì vậy, hét lớn một tiếng, một lần nữa trở lại chiến trường cùng những anh em vừa rồi, cùng người của Tào Bang huyết chiến.
Người của Tào Bang tại đây phỏng chừng có năm trăm! Mà anh em Thanh Long Đường bên này cho đến nay, ít nhất còn có ba trăm! Xét về quân số, trước mắt Thanh Long Đường có vẻ yếu thế, nhưng dựa vào sát khí, người của Tào Bang lại thấp hơn một bậc!
Đông Phương Hạ không hề có ý tham gia vào cuộc chiến! Đôi mắt anh vẫn nhìn chăm chú vào cổ tay của mình, khi kim giây và kim phút xếp chồng thành một đường thẳng, đôi môi mỏng của Đông Phương Hạ tạo thành một vòng cung hoàn mỹ, hai mắt lạnh lùng càng thêm giá băng!
Vào lúc này, trên đường hai bên chiến trường liên tục có tiếng bước chân vang lên, hai luồng sát khí lãnh liệt khiến lòng người khiếp sợ cùng ập tới! Các anh em đang hăng hái chiến đấu trong thoáng chốc đều dừng tay lại, ánh mắt mỗi người đều dao động giữa hai bên.
Trong khoảnh khắc, gần một ngàn người từ hai phía giết tới! Đưa mắt nhìn sang chỉ thấy một mảnh đen kịt. Người Tào Bang thấy là quân cứu viện của Lang Quân, còn nhiều người như vậy, sĩ khí lập tức giảm sút, không còn ý chí chiến đấu, nhưng bọn họ hiểu rõ, cừu hận của Lang Quân đối mình sâu đậm như thế nào! Nếu đêm nay không liều mạng, nhất định sẽ chết thảm tại đây!
Bốn chiến đường lớn của Lang Quân chưa đến ba giờ đã hội họp lại! Trước đó Đông Phương Hạ không ngờ tới điều này nhưng anh không hề biết lời nói của mình chính là thánh chỉ, sẽ không có anh em Lang Quân nào chống lại nó! Các anh em sẽ luôn nhớ một câu mà Huyết Lang đã từng nói đó chính là ‘chúng ta là anh em”.
Chính vì câu nói này mà họ đã thể hiện trọn vẹn sự khốc liệt của mình trên chiến trường, mặc dù có một số anh em đã hy sinh trong trận chiến nhưng khoảnh khắc họ ngã xuống đó vẫn hô vang khẩu hiệu của Lang Quân, còn cố gắng hết sức để giết thêm một hai tên địch, mở "đường" cho những người anh em khác.
Bốn chiến đường lớn của Lang Quân tập trung tại đây tối nay đã vượt qua một nghìn! Từng người anh em cũng thấy được Đông Phương Hạ đang đứng ở vị trí trung tâm đó, anh sẽ ở đây đợi họ! Vì vậy, để thực hiện lời hứa của mình với Huyết Lang, chỉ cần họ còn một hơi thở đều sẽ tới!