Tư Mã Lâm chỉ biết trơ mắt nhìn con trai mình bị người của Đông Phương Hạ tra tấn bằng thủ đoạn tàn nhẫn như thế, làm sao lại không đau lòng cho được! Sau khi nguyền rủa Đông Phương Hạ, ông ta lại mở miệng van xin.
“Tư Mã Lâm, tôi nói cho ông biết, chỉ cần là người nhà họ Tư Mã, tôi đều sẽ “tiếp đón” nhiệt tình! Ông cũng không thoát được đâu”.
Nghĩ tới chuyện sáu năm trước, Đông Phương Hạ lại không kìm nén được ngọn lửa giận dữ trong lòng. Anh rút thanh đao bên hông Trương Vũ Trạch ra, tiếng gió rít gào vang lên, thanh đao chém thẳng vào cánh tay Tư Mã Lâm.
“A... Đông Phương Hạ, tao có thành ma cũng không bỏ qua cho mày!”
Mặc dù thủ đoạn của Đông Phương Hạ không máu me bằng Dạ Ảnh, nhưng mọi người lại không khỏi lạnh sống lưng. Cánh tay của Tư Mã Lâm bị Đông Phương Hạ chém đứt.
Ngay lập tức, máu chảy ra như suối. Tư Mã Lâm ôm cánh tay đã bị cụt của mình, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
“Ông sống tôi còn không sợ, lẽ nào lại sợ hồn ma của ông”.
Nhìn thấy cảnh ấy, lại thấy cặp mắt đỏ ngầu của Đông Phương Hạ, Diệc Phi lo rằng người yêu sẽ giết chết Tư Mã Lâm. Cô chần chừ giây lát rồi kéo áo Đông Phương Hạ, nhỏ giọng nói: “Đông Phương Hạ, anh có thể tra tấn Tư Mã Trưởng Phong, nhưng Tư Mã Lâm là người cùng vai vế với bậc cha chú của chúng ta. Giao ông ta cho cục trưởng Phương, để cục trưởng Phương bắt tay với Hác Hiên, dùng cách khác trừng trị ông ta”.
Đông Phương Hạ cũng không định giết Tư Mã Lâm ở đây. Nghe Diệc Phi nói vậy, anh trả lại đao cho Trương Vũ Trạch, lạnh lùng nói: “Vũ Trạch, phái người tới băng bó vết thương cho lão già này, đừng để lão chết. Dạ Ảnh, cô thích làm gì Tư Mã Trưởng Phong cũng được, chết cũng không sao, nhưng đừng để hắn chết sớm quá”.
“Vâng, Huyết Lang”.
Thấy Đông Phương Hạ kéo Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy đi, dù đã đau đến mức mồ hôi đổ đầm đìa, Tư Mã Lâm vẫn cất giọng chửi đổng. Đông Phương Hạ không muốn lãng phí thời gian với ông ta, Trương Vũ Trạch và Dạ Ảnh sẽ xử bọn họ.
Lúc ra khỏi biệt thự, Nam Cung Diệc Phi lau mồ hôi trên trán, nói với Đông Phương Hạ: “Thật sự mong rằng chuyện ở Yên Kinh mau chóng kết thúc. Con đường này của anh nguy hiểm quá”.
“Đúng thế, Đông Phương Hạ. Nếu kẻ địch của anh mạnh hơn một chút thì e rằng chuyện tối nay sẽ không suôn sẻ đến thế đâu. May mà có nhiều cao thủ giúp anh như thế”.
Thư Lăng Vy cũng lo lắng thay cho Đông Phương Hạ. Những lúc đấu khẩu thì thế thôi, nhưng đến thời khắc quan trọng, cô sẽ không đùa với anh.
Đông Phương Hạ cầm tay Diệc Phi và Lăng Vy, vẻ mặt lạnh lùng tan biến, trên môi hiện lên nụ cười ma mị, thản nhiên nói: “Anh biết những chuyện đó, nhưng cũng chẳng còn cách nào cả. May mà chuyện ở Yên Kinh sắp kết thúc rồi. Nhà họ Tư Mã đã bị tiêu diệt, anh cũng đã trả được thù, khống chế toàn bộ phương bắc. Chắc hẳn những chuyện đằng sau sẽ đơn giản hơn”.
“Đừng an ủi bọn tôi! Anh khống chế được phương bắc rồi thì con đường tiếp theo sẽ càng thêm gian nan. Anh lừa được Diệc Phi, nhưng không qua được mắt tôi đâu”.
Thư Lăng Vy là cảnh sát hình sự quốc tế, hiểu biết nhiều hơn Nam Cung Diệc Phi. Nhưng những lời lo âu ấy đã nói quá nhiều rồi, Thư Lăng Vy không muốn lải nhải mỗi ngày, khiến Đông Phương Hạ thấy phiền.
Từ ánh mắt của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ thấy được những lời mà cô chưa nói ra. Anh đang định nói gì đó thì tiếng súng bỗng vọng ra từ trong căn cứ.
Ngay lập tức, Đông Phương Hạ nhìn sang. Ở phía đó, Trình Thành dẫn các cao thủ nhà họ Bek tham gia vào cuộc chiến cuối cùng. Những nhân vật chủ chốt như Trụy Huyết và bố con Tư Mã Lâm đều đã sa lưới, đám quân nhân xuất ngũ trong căn cứ chẳng còn dũng khí đánh với người của Đông Phương Hạ nữa, huống chi Trình Thành còn đích thân ra tay.
Những người còn lại trong căn cứ bị nhóm Trình Thành bao vây ở một góc, vậy nên Đông Phương Hạ mới xuất hiện. Nếu không, trong tình huống như thế này, anh đâu ngốc đến mức để kẻ địch có cơ hội bắn lén mình.