Trương Vũ Trạch ở một bên nghe Hồ Ngạn Hạo và Dạ Phong báo cáo xong cũng hơi bực bội! Hắn không chỉ bực bội vì tình hình bên Tào Nghị Hùng, mà còn vì ngoại trừ Bạch Vỹ, sao mấy người Tây Môn Kiếm, Hồ Ngạn Hạo, Dạ Ảnh, Dạ Phong đều gọi Huyết Lang là cậu chủ, còn là lúc không có người ngoài. Lẽ nào mấy người Tây Môn Kiếm đều là người nhà họ Đông Phương cho Huyết Lang.
Trương Vũ Trạch nghĩ đến những người đàn ông lực lưỡng mặc áo đen trên tay áo thêu phù hiệu đặc biệt, chiều cao bằng nhau, đến từ các nước khác nhau tối hôm đó, hắn lại càng thêm mơ hồ với thân phận của Đông Phương Hạ, thân thủ cường mạnh, nhanh nhạy, tác phong làm việc của những người đó hoàn toàn giống với Huyết Lang. Bọn họ xuất hiện ở Yên Kinh thế nào, nghe nói tối hôm trước có nhân vật lớn đến Yên Kinh, còn tối hôm trước Huyết Lang bị thương, lẽ nào những người đó cũng là anh em của Lang Quân.
Nếu không phải là anh em Lang Quân, tại sao bọn họ lại giúp Lang Quân, tại sao lại nghe theo lệnh của Tây Môn Kiếm, hơn nữa còn phục tùng tuyệt đối.
Đông Phương Hạ thấy Trương Vũ Trạch trầm tư, liền ngẩn người nói: “Vũ Trạch, anh có suy nghĩ thế nào?”
Trương Vũ Trạch nghe thấy Đông Phương Hạ hỏi mình có suy nghĩ thế nào, tuy Trương Vũ Trạch ở Lang Quân đã mấy ngày, nhưng vẫn không hoàn toàn hiểu Đông Phương Hạ, người trước mắt, thân thủ cường mạnh, thân phận thần bí, bối cảnh càng phức tạp, lực lượng trong tay rốt cuộc mạnh thế nào, Trương Vũ Trạch hắn cũng không biết rõ.
Trương Vũ Trạch lướt nhìn Bạch Vỹ và mọi người một lượt, trầm ngâm nói: “Tào Nghị Hùng có khả năng sẽ dốc toàn bộ vào canh bạc cuối cùng, Huyết Lang không thể không đề phòng! Ngộ nhỡ ông ta mời cậu đến, không những giữ cậu lại, còn nhân cơ hội tấn công địa bàn của chúng ta, các anh em sẽ bị động! Vì cậu ở trên địa bàn của bọn chúng, anh em phía dưới sẽ phải lo lắng cân nhắc trong lúc giao đấu”.
Trương Vũ Trạch nói xong, nhìn Đông Phương Hạ một cái, từ khi gia nhập Lang Quân, hắn hiểu rõ trong Lang Quân, tuy Huyết Lang nghe ý kiến của người khác, nhưng nếu ra chủ ý bừa bãi, khiến cho anh em Lang Quân tổn thất nghiêm trọng, đám người Hồ Ngạn Hạo sẽ không bỏ qua cho người đó.
Đông Phương Hạ chỉ gật đầu, không thể hiện gì, những điều này, anh đã suy nghĩ đến!
“Cậu chủ, có phải cậu muốn nhân cơ hội này tiêu diệt hoàn toàn Tào Bang?”
“Cô nói xem!”, Đông Phương Hạ cười như không cười nhìn Dạ Ảnh.
Dạ Ảnh nhìn nụ cười không có ý tốt của cậu chủ nhà mình, cô ấy liền lè lưỡi xinh, quay khuôn mặt tuyệt mỹ sang chỗ khác, không nhìn Đông Phương Hạ.
Mấy người Bạch Vỹ, Hồ Ngạn Hạo thấy vậy đều bật cười. Trương Vũ Trạch lại ngẩn người, lòng nghĩ sao Dạ Ảnh dám nói chuyện với Huyết Lang với thái độ đó.
Hồ Ngạn Hạo lại gần Đông Phương Hạ: “Cậu chủ thực sự muốn đánh trận chiến quyết định cuối cùng với Tào Bang sao?”
“Việc ở Yên Kinh đã kéo dài quá lâu rồi! Anh Hồ, chắc anh biết rõ, nếu không phải Đông Phương Hạ tôi muốn tìm chứng cứ thì Tào Bang đã bị diệt từ lâu! Giữ bọn chúng đến bây giờ đã là rất nhân từ rồi”.