Không ai nghĩ Đông Phương Hạ sẽ tuyên chiến với Tào Bang vào lúc này! Tuy người bên trên liệu được Lang Quân sẽ ra tay với Tào Bang, nhưng vẫn quá đột ngột!
Sau khi tốp anh em cuối cùng rời khỏi võng đạo, Đông Phương Hạ liền về quán bar Gone with the Wind. Đứng trước cửa sổ tầng năm, Đông Phương Hạ nhẹ nhàng mở cửa sổ, lập tức, một luồng khí mát lạnh ùa vào Đông Phương Hạ, xuyên qua thân hình cao dong dỏng của Đông Phương Hạ đi vào phòng khách.
Trong đại sảnh, mười mấy anh em tử sĩ Thiên Lang Đường cũng cảm nhận được khí lạnh, nhưng không ai di chuyển. Anh em tử sĩ đi theo Đông Phương Hạ nhiều năm, lúc ở Châu Úc, mỗi lần phải rửa máu kẻ thù, cậu chủ sẽ yên lặng một mình! Các anh em tử sĩ sẽ không làm phiền cậu chủ của họ vào lúc này.
Đông Phương Hạ ngắm dòng xe cộ không ngừng qua lại, đoàn người đi đi về về! Những đứa trẻ bên cạnh người lớn cười nói vui vẻ! Các đôi tình nhân ân ái. Đông Phương Hạ rất ngưỡng mộ! Anh cũng nghĩ, nếu năm đó không xảy ra chuyện như vậy, có lẽ mình sẽ giống như họ, tuy là cậu ấm, nhưng cuộc sống không gập ghềnh khúc khuỷu, đặc sắc như bây giờ! Ngược lại sẽ rất bình yên.
Đông Phương Hạ nghĩ đến đây, trong đầu anh hiện lên bóng hình vừa xinh đẹp vừa trưởng thành!
Chị Nghiên, không biết sau khi mình rời khỏi Châu Úc, chị ấy sống thế nào! Không có mình ở bên chị ấy, chị ấy có quen không!
Chị Nghiên chăm sóc mình nhiều năm như vậy! Lúc tâm trạng không tốt, mình đều tìm chị ấy! Nhưng chị Nghiên chưa từng ghét bỏ, mỗi lần đều yên lặng lắng nghe tiếng lòng của mình, trong lòng mình có chuyện gì không hiểu rõ, chị Nghiên sẽ cố gắng hết sức giúp mình làm rõ.
Có thể nói chị Nghiên là người hiểu mình nhất trên thế giới, nếu không phải mình về nước, có lẽ đến bây giờ chị ấy vẫn không biết thân phận thực sự của mình.
Đông Phương Hạ cũng hiểu chị Nghiên, nhưng lại không hỏi chuyện liên quan đến tình cảm của chị Nghiên! Vì lần đầu tiên Đông Phương Hạ nhắc đến, chị Nghiên đã khóc. Từ đó về sau, Đông Phương Hạ tuyệt đối không nhắc đến!
Đông Phương Hạ gọi Thư Lăng Vy là “chị Lăng Vy”, còn cười đùa thuần túy, đó là vui vẻ! Nhưng gọi “chị Nghiên”, Đông Phương Hạ là xuất phát từ đáy lòng, trong lòng Đông Phương Hạ, chị Nghiên là một người chị tốt!
Đông Phương Hạ bất giác lấy điện thoại từ trong túi quần ra muốn gọi điện cho chị Nghiên, dù sao sau khi mình rời khỏi Châu Úc, vẫn chưa báo bình an cho chị ấy! Nhưng mở danh bạ điện thoại mới phát hiện mình không có số điện thoại của chị Nghiên! Trước nay mình không nhớ số điện thoại, về Yên Kinh, mình lại đổi thẻ sim! Số điện thoại liên lạc của bạn bè trước đây đã để ở trang viên nhà họ Bek, trong biệt thự của mình!
Lúc này, trong lòng Đông Phương Hạ hụt hẫng khó hiểu! Cảm giác này vừa xuất hiện khiến Đông Phương Hạ sợ giật mình! Lẽ nào… lẽ nào mình đã yêu chị Nghiên?
Trước đây cho dù mình phải chia tay với chị Nghiên, nhưng cũng là về nhà họ Bek, không có cảm giác ly biệt. Nhưng lần này, số lần mình về nhà họ Bek ít hơn, cảm giác ly biệt đó, cảm giác nhớ nhung người ở nơi xa, bỗng nhen nhóm trong lòng Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ lắc mạnh đầu, vừa định cất điện thoại đi, tiếng chuông điện thoại lại kéo Đông Phương Hạ về từ dòng suy tư phiêu du đến nơi xa xôi!
“A lô, ông nội!”, Đông Phương Hạ ghé điện thoại vào bên tai.
“Nhóc con, cháu hành động rất nhanh, có nắm chắc không? Chuẩn bị ra tay lúc nào?”, giọng nói hào sảng của Đông Phương Long vang lên bên tai Đông Phương Hạ thông qua điện thoại không dây.
“Tối nay sẽ ra tay! Còn không tranh thủ thời gian, cháu lo rằng giữa đường sẽ xảy ra bất ngờ! Còn về nắm chắc hay không thì rất khó nói, nhưng Tào Bang không uy hiếp được cháu!”
Bất kỳ việc gì cũng có khả năng xảy ra bất ngờ, cho dù là ông nội của mình đích thân hỏi mình! Đông Phương Hạ sẽ không nói, bất kể là ai, có lúc, cũng phải để cho mình đường lui! Nếu không, người khác sẽ cho rằng anh chỉ lý luận suông.