“Thắng làm vua, thua làm giặc! Trụy Huyết này rơi vào tay anh, không có gì để nói hết. Ra tay đi, dùng mấy thủ đoạn hèn hạ ấy thì còn là anh hùng hảo hán gì đây! Nhưng anh đừng vội đắc ý, cho dù Trụy Huyết này chết thì anh cũng đừng mong được yên thân. Ông chủ của tôi sẽ báo thù cho tôi”, Trụy Huyết nhắm mắt lại, cô ta chỉ muốn được giải thoát thật nhanh.
“Bớt khích tướng đi, thằng này miễn dịch với cái trò ấy rồi. Cho dù ông chủ của các người không tới tìm tôi thì tôi cũng sẽ tìm hắn tính sổ. Còn hèn hạ ấy hả? Trước nay tôi luôn cho rằng mình là một người quang minh chính đại, nhưng các người đã đụng vào ranh giới cuối cùng của tôi. Nếu Phong Ba chỉ nhắm vào riêng tôi, tôi sẵn lòng tiếp nhận, nhưng vấn đề là các người lại ra tay với em gái và người yêu của bạn tôi, muốn dựa vào đó để uy hiếp tôi. Món nợ này, tôi sẽ tính một nửa lên đầu cô”.
“Ha ha ha... Huyết Lang ơi là Huyết Lang, không ngờ anh cũng có điểm yếu!”, Trụy Huyết cười lạnh, nói: “Anh xuất hiện trước mặt tôi, chứng tỏ anh muốn biết một vài tin từ miệng tôi, nhưng tôi nói cho anh biết, cứ nằm mơ đi! Tôi sẽ không nói gì hết!”
“Vậy sao? Thế thì nghe nhé, tôi không muốn biết nữa. Bây giờ để tôi đích thân phục vụ cô vậy!”
Đông Phương Hạ hừ lạnh một tiếng. Bất chợt, sát khí lạnh lẽo ập thẳng về phía Trụy Huyết. Anh đang dùng chiến thuật tâm lý, nhận lấy dao từ tay Dạ Ảnh, đứng lên rồi chậm rãi bước tới chỗ cô ta.
Thấy thế, Trụy Huyết rùng mình một cái. Cô ta không ngờ mình đã nói ra rồi mà Huyết Lang vẫn không hỏi gì cả, lợi thế duy nhất mất đi tác dụng. Lúc này, giọng nói trầm thấp của Đông Phương Hạ vọng vào tai cô ta.
“Chẳng phải phụ nữ các cô luôn coi dung mạo là niềm tự hào sao? Ha ha, không biết tôi quẹt mấy nhát lên gương mặt như hoa như ngọc này thì sẽ thế nào nhỉ? Yên tâm đi, tôi sẽ không làm cô đau lắm đâu. À, màu da của cô đẹp như thế, tôi sẽ đục mấy chục cái lỗ trên đó, sau đó cho mấy con rắn độc chui vào... Ha ha...”
Dứt lời, Đông Phương Hạ áp con dao lên khuôn mặt tái nhợt của Trụy Huyết, cười lạnh rồi chậm rãi cởi chiếc áo khoác mỏng của cô ta ra.
Cảm nhận được hơi lạnh khi lưỡi dao kề vào mặt, còn nghe thấy lời nói kinh khủng ấy của Đông Phương Hạ, cơ thể suy nhược của Trụy Huyết run lên. Nếu Huyết Lang làm thế thật, vậy thì cô ta sẽ không phải là sống không bằng chết nữa, mà là...
“Huyết Lang, anh...”
“Ha ha ha... Mang tiếng là nhân vật có máu mặt trong Phong Ba mà sao lại nhát gan thế... Tôi...”
Đông Phương Hạ vừa cười to vừa vòng ra sau lưng Trụy Huyết. Thế nhưng, còn chưa dứt lời, những lời nói đe dọa đều kẹt lại trong cổ họng. Đôi mắt vốn đang ngập tràn nét chế nhạo của anh trở nên khiếp sợ. Đúng thế, là khiếp sợ. Không chỉ có thế, cả người Đông Phương Hạ còn hơi run lên, sắc mặt trở nên khó coi.
“Cậu chủ!”
Phát hiện ra cậu chủ nhà mình hơi run, hai chị em Dạ Ảnh và Đông Phương Hạ vội vàng vòng qua Trụy Huyết để đỡ lấy anh.
Mặc dù đang rất hoảng sợ, nhưng Trụy Huyết cũng phát hiện ra sự khác thường của Đông Phương Hạ, còn thấy Dạ Ảnh và Dạ Phong rảo bước đi tới. Nhưng bởi vì vị trí nên cô ta không thể nhìn thấy toàn bộ biểu cảm của anh.
Đông Phương Hạ né tránh tay của chị em Dạ Ảnh, bước lên trước rồi cẩn thận nhìn cái bớt trên lưng Trụy Huyết. Sở dĩ anh xem kỹ như thế, không phải bởi vì cô ta là người của Phong Ba, mà là muốn xác định cái bớt ấy có phải là hình xăm không, hay là sinh ra đã có.