Nhìn thấy hai người lạ là Đông Phương Hạ và Thư Lăng Vy sau khi vào đại sảnh liền không ngừng nhìn xung quanh, một cô nhân viên phục vụ xinh đẹp bước tới trước mặt Đông Phương Hạ, trước tiên mỉm cười với Thư Lăng Vy, sau đó mới nhìn đến Đông Phương Hạ!
“Thưa anh, xin hỏi anh cần giúp đỡ gì không?”
Nụ cười của cô ta rất ngọt ngào, giọng nói cũng rất trong trẻo! Đông Phương Hạ cẩn thận đánh giá một chút, chiều cao của cô ta ít nhất cũng khoảng một mét bảy mươi, vóc dáng cũng rất tuyệt! Hai má đỏ hồng.
“Xin hỏi Nam Cung Diệc Phi có ở đây không?”, Đông Phương Hạ hài lòng gật đầu.
“Giám đốc Nam Cung?”, Cô nhân viên phục vụ nghe thấy Đông Phương Hạ muốn tìm Nam Cung Diệc Phi, rõ ràng có hơi sửng sốt! Mỉm cười nói: “Xin hỏi anh có hẹn trước không? Nếu không có hẹn trước mời anh đăng ký trước!”
Nghe thấy vậy, Thư Lăng Vy lén cười trộm!
Trong lòng Đông Phương Hạ thực sự buồn bực! Gặp vợ của mình còn phải hẹn trước, nói ra ngoài ai sẽ tin chứ! Không biết làm thế nào, phất phất tay nói: “Cô làm việc của cô đi! Tôi tự mình đi lên được rồi”.
Nói xong, Đông Phương Hạ liền kéo Thư Lăng Vy về phía thang máy! Không ngờ, lại bị cô nhân viên phục vụ chặn lại.
“Xin lỗi! Thưa anh, anh không thể lên được”.
Thấy vậy, Thư Lăng Vy nói thầm bên tai Đông Phương Hạ còn đang buồn bực: “Sống được đến mức như anh, tôi cũng cảm thấy buồn cho anh! Đến địa bàn của mình, gặp vợ của mình phải hẹn trước, còn không được đi lên! Ôi thương thay…”
Nhìn thấy bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác của Thư Lăng Vy! Đông Phương Hạ thực sự muốn đá cô ra ngoài! Ngay lập tức, lấy điện thoại ra gọi đi.
Không lâu sau! Điện thoại ở quầy lễ tân vang lên! Sau khi cô nhân viên phục vụ chặn lại Đông Phương Hạ đó nghe xong điện thoại, lập tức quay lại, đầu tiên là xin lỗi Đông Phương Hạ, sau đó mời Đông Phương Hạ và Thư Lăng Vy vào thang máy mà chỉ có tổng giám đốc Phạm mới được sử dụng.
Đông Phương Hạ không gọi cho Phạm Bân, mà gọi cho Nam Cung Diệc Phi! Nếu thật sự gọi cho Phạm Bân, Phạm Bân chắc chắn sẽ bỏ mọi công việc trên tay xuống đón tiếp mình!
Mặc dù Đông Phương Hạ đến đây có việc, nhưng không muốn làm mất quá nhiều thời gian của Phạm Bân! Đi lên tầng cao nhất của cao ốc, bước trên tấm thảm đỏ mềm mại, Đông Phương Hạ nhìn xung quanh! Sau đó, đi về phía phòng làm việc của phó tổng giám đốc.
Có lẽ đã sớm nhận được chỉ thị! Thư ký của Nam Cung Diệc Phi cũng không ngăn Đông Phương Hạ và Thư Lăng Vy lại, sau khi xác nhận thân phận xong, trực tiếp dẫn Đông Phương Hạ vào.
“Mẹ kiếp! Nam Cung Diệc Phi, sao gặp em khó như vậy, còn phải hẹn trước, có phải em ngứa da không!”, người còn chưa thấy đâu, đã nghe thấy giọng của Đông Phương Hạ trước!
Sau khi ở cùng với Đông Phương Hạ một đêm đó, Diệc Phi cũng chưa gặp lại chồng chưa cưới của mình! Lần đó, cô phải xin nghỉ phép hai ngày mới khỏe lại! May mà Phạm Bân không hỏi lý do xin nghỉ phép, nếu không thực sự cô cũng không biết phải nói thế nào! Vừa rồi nhận được điện thoại của Đông Phương Hạ, cô vừa vui vừa ngượng ngùng. Lúc này nghe thấy những lời này của Đông Phương Hạ, còn nói trước mặt thư ký của mình, cô thực sự hận không thể đuổi Đông Phương Hạ ra ngoài.
Thư ký chỉ nghĩ Đông Phương Hạ là bạn của Diệc Phi, không ngờ…nhưng khi phát hiện phó tổng giám đốc chỉ biết lắc đầu bất lực, không đối xử giống với những người đến theo đuổi kia! Càng thêm tò mò về Đông Phương Hạ, cũng âm thầm ghi nhớ vẻ ngoài của chàng trai này!
Thư ký là người đi theo Nam Cung Diệc Phi từ sau khi cô đến tập đoàn Thiên Lang! Thư ký là người thông minh, trong những ngày này không khó để phát hiện ra, mặc dù Nam Cung Diệc Phi là phó tổng giám đốc, nhưng lúc ở riêng, tổng giám đốc Phạm Bân rất tôn trọng phó tổng giám đốc của các cô. Cho dù trong công việc cũng rất khách khí.
Đông Phương Hạ nghênh ngang ngồi lên sofa, vắt chéo hai chân, ngã người ra sau! Bộ dạng hưởng thụ, vô cùng thoải mái!
Thấy vậy, Nam Cung Diệc Phi phất tay bảo thư ký đi ra. Sau khi đưa cà phê cho Đông Phương Hạ, liền nói chuyện với Thư Lăng Vy, phớt lờ Đông Phương Hạ!
Đông Phương Hạ cũng không thèm làm phiền Diệc Phi và Lăng Vy vào lúc này! Một mình ngồi ở một bên, chậm rãi thưởng thức ly cà phê do chính tay người yêu pha cho mình.
Đang ngồi nói chuyện với Thư Lăng Vy, đột nhiên Diệc Phi nhìn đến Đông Phương Hạ, hai hàng lông mày mảnh khảnh nhíu lại: “Đông Phương Hạ, anh nghênh ngang đến đây tìm em, ngộ nhỡ để Tào Bang và nhà họ Tư Mã biết được, chẳng phải những cố gắng của chúng ta trước đây là vô ích sao?”