Hai con mắt của Thư Lăng Vy không ngừng chuyển động khiến toàn thân Đông Phương Hạ nóng bừng!
Hác Hàm Nguyệt nhìn dáng vẻ đợi lệnh của Đông Phương Hạ liền bật cười, kéo tay của Đông Phương Hạ nói: “Tên nhóc ngốc, con có tấm lòng là đủ rồi! Mau đi chơi đi, Lăng Vy, con cũng đi đi!”
Thư Lăng Vy nhìn Đông Phương Hạ một cái, tuy cô thường xuyên trêu đùa với Đông Phương Hạ, nhưng có những chuyện phải nghe theo Đông Phương Hạ!
Đông Phương Hạ cười ha ha, chạy vào phòng lấy một chiếc ghế: “Mẹ! Mẹ ngồi đi!!”, đợi mẹ ngồi xuống xong, Đông Phương Hạ liền mát xa cho mẹ.
Đã từng có lúc ngồi rảnh rỗi, Hác Hàm Nguyệt lại nghĩ sau này mình già rồi! Con trai cũng có gia đình riêng, nhiều con dâu như vậy, mỗi người sinh cho bà ấy hai đứa cháu nội thì đã có mấy đứa rồi! Cháu nội vây quanh bên cạnh, cảm giác đó thật hạnh phúc!
Nhưng sau này Đông Phương Hạ xảy ra chuyện như vậy, Hác Hàm Nguyệt đau ốm, sức khỏe ngày càng yếu! Bà ấy đau khổ dường như suy sụp! Sáu năm, bà ấy sống trong gia đình quyền quý, nhưng cuộc sống lại buồn thảm! Bây giờ con trai còn sống quay về, tâm bệnh của người làm mẹ như bà đã biến mất! Tuy Đông Phương Hạ hai mươi mấy ngày không về nhà, nhưng Hác Hàm Nguyệt không có suy nghĩ linh tinh, chỉ cần con trai còn sống là được!
Hác Hàm Nguyệt mải suy nghĩ, khóe mắt hơi ẩm ướt, thấy con trai hiếu thuận như vậy, con dâu cũng ngoan ngoãn, người làm mẹ như bà còn có gì không hài lòng đây! Đối với một người mẹ mà nói, họ không yêu cầu nhiều, chỉ cần con cái sống tốt là được.
Đông Phương Hạ trò chuyện với mẹ trên ban công, nói chuyện luôn hai tiếng, cho đến khi Nam Cung Diệc Phi lên gọi mọi người xuống ăn cơm thì mới dừng!
Bữa cơm này thật ấm áp, thật thanh nhàn! Tiếng cười nói vui vẻ không dứt. Sau bữa cơm, Hác Hàm Nguyệt lấy ra món quà nhà họ Đông Phương chuẩn bị cho con dâu, Nam Cung Diệc Phi, Thư Lăng Vy lần lượt được phần của mình!
Mọi người cùng mẹ dọn dẹp xong, Thư Lăng Vy có việc không thể đi cùng Đông Phương Hạ! Vì vậy Đông Phương Hạ chỉ đưa Nam Cung Diệc Phi vào trong võng đạo từ sân sau nhà mình.
Đông Phương Hạ về đến phòng của mình, không để Diệc Phi rót nước cho mình, hôm nay cô bận cả một ngày, sao mình còn để cô ấy chăm sóc mình!
“Đông Phương Hạ, phía tập đoàn Thiên Lang…”
“Không phải có em sao! Em là bà chủ của tập đoàn, tự em làm chủ!!”, không đợi Diệc Phi nói hết, Đông Phương Hạ liền cắt lời.
Nam Cung Diệc Phi trừng mắt nhìn Đông Phương Hạ, ra ý bảo Đông Phương Hạ đừng vui mừng, mới nói: “Chuyện nhỏ thì em có thể làm chủ, nhưng liên quan đến cơ mật của tập đoàn, ông chủ bỏ mặc như anh phải xuất hiện đi chứ! Phạm Bân bảo em hỏi anh, chúng ta có thể kết nối với phía nhà họ Bek không, như vậy có lợi cho sự phát triển nhanh chóng của tập đoàn, dù sao thực lực của nhà họ Bek trên thế giới là điều ai ai cũng thấy!”
Đông Phương Hạ nghe xong, trầm ngâm nói: “Trước đây anh cũng suy nghĩ đến chuyện này, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, tập đoàn Thiên Lang chỉ làm ăn nhỏ, sao có thể khiến nhà họ Bek quan tâm! Đợi cung điện dưới lòng đất hoàn công, chính thức kinh doanh rồi bàn vấn đề này”.
Vô liêm sỉ, anh đầu tư hơn mấy chục tỷ còn gọi là làm ăn nhỏ! Diệc Phi thực sự muốn đập gạch vào Đông Phương Hạ, ai bảo anh không biết xấu hổ như vậy.
“Được, em chuyển lời cho anh ta!”
“Ừm, trước đó, em bảo Phạm Bân và Ngô Tuấn để ý tập đoàn Thiên Thành cho anh, chuẩn bị sẵn sàng, Bek Er đã ra tay rồi, phía Dạ Phong cũng hành động rồi! Ngày tận thế của tập đoàn Thiên Thành sẽ không còn xa nữa đâu”.
Đông Phương Hạ nghĩ đến tập đoàn Thiên Lang hãm hại Thư Lăng Vy, toàn thân anh bùng lên sát khí!
Đông Phương Hạ giờ phút này khác hoàn toàn với Đông Phương Hạ lúc ở nhà, người đàn ông này mới là Huyết Lang thực sự! Ngửi thấy hơi thở sắc bén tỏa ra trên người Đông Phương Hạ, cơ thể Diệc Phi liền run lên, cô lại gần Đông Phương Hạ, quan tâm nói: “Cuộc chiến thực sự giữa anh và nhà họ Tư Mã, Tào Bang có lẽ không lâu nữa sẽ khai chiến! Cẩn thận chút”.
“Đúng thế, phải cẩn thận! Diệc Phi, em nói ngộ nhỡ anh chết trong tay nhà họ Tư Mã hoặc Tào Bang, thì không phải mẹ không được bế cháu sao! Chúng ta phải tranh thủ thời gian. He he...”
Đông Phương Hạ nói xong, nhân lúc Diệc Phi không chú ý, lật người đè Nam Cung Diệc Phi xuống sofa. Ngắm dung nhan tuyệt thế kề bên, Đông Phương Hạ mang theo nụ cười bất cần đời, hôn mạnh một cái lên đôi môi mê hoặc lòng người của Nam Cung Diệc Phi!
Nam Cung Diệc Phi không hề phòng bị! Cô đang nói chuyện nghiêm túc với Đông Phương Hạ, đột nhiên Đông Phương Hạ trêu đùa! Bị Đông Phương Hạ đè xuống, ngủi hơi thở trưởng thành của người yêu, lòng cô bất giác run lên!
“Để em ngồi lên! Anh chưa khóa cửa, Dạ Ảnh và Tây Môn Kiếm xông vào mà thấy nhìn thấy thì vui lắm sao?”
Lịch truyện là 11h hàng ngày nhé mọi người. Cuối tuần sẽ có phúc lợi tăng số chương ạ. AA