Mục lục
Huyết Lang báo thù - Đông Phương Hạ - Truyện full tác giả: Âu Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 180: Tin xấu
 
             Đông Phương Hạ biết chắc chắn An Nhiên nhìn thấy những người đó trong trang viên nhà họ Bek, nếu không cũng sẽ không bị một câu nói của mình dọa sợ như vậy, lập tức, cười ha ha nói: “Cậu nhóc cậu gọi điện không phải chỉ để nói với tôi những việc này chứ!”  

             “Lão đại, xem anh nói kìa! Chị Bek Er làm cho tôi tấm thẻ, không phải tôi vừa lấy được sao, một giây cũng không dám chậm trễ, liền gọi điện cho anh! Hỏi thăm lão đại anh sống có tốt không, và nhân tiện nhờ anh chuyển lời cho Tiểu Hàm Hàm nhà tôi, nói với cô ấy, tôi rất khỏe! Nếu nhớ tôi, mỗi ngày tôi chỉ có nửa tiếng vào lúc sáu giờ tối, cô ấy có thể gọi điện cho tôi vào lúc đó, hoặc là tôi gọi cho cô ấy”.  

             Giọng điệu của An Nhiên khiến Đông Phương Hạ nghe mà thấy chua loét! Gọi điện cho lão đại, vãi, bảo mình làm nhân viên chuyển phát mới là thật! Còn Tiểu Hàm Hàm chứ! Gọi thân thiết như vậy! Tôi khinh!  

             Đông Phương Hạ cạn lời: “Không phải cô ấy có điện thoại à, cậu không biết tự liên lạc với cô ấy à!”  

             “Tôi gọi mấy lần cô ấy đều tắt máy, lão đại, anh nói xem không phải cô ấy đợi tôi vừa đi thì tìm bạn trai khác chứ!”, An Nhiên mếu máo.  

             “Xem cậu kìa! Được rồi được rồi, có thời gian tôi đến đại học Yên Kinh hỏi giúp cậu”.  

             “Không được, lão đại, anh phải nhanh lên! Nếu cô ấy quên tôi, tôi… làm thế nào, lão đại, anh rủ lòng tốt, nếu có người theo đuổi cô ấy, anh trực tiếp phái người thiến người đàn ông đó, giúp tôi nhé!”  

             Đông Phương Hạ nghe xong, thực sự muốn bay sang Châu Úc đánh An Nhiên một trận! Người ta thường nói lòng phụ nữ là độc nhất, An Nhiên này, tuổi còn nhỏ, một khi nổi ác, lòng dạ cũng không tốt! Giúp cậu ta thiến người khác, còn nói bảo mình rủ lòng tốt! Mình…  

             Đông Phương Hạ khóc không ra nước mắt: “Trương Hàm là bạn gái của cậu, sao cậu không tin cô ấy! Được rồi, đừng oán thán nữa! Tôi hỏi giúp cậu”.  

             “He he… Tôi biết lão đại tốt nhất mà!”, An Nhiên vừa mới ủ rũ liền thay đổi ngay.  

             “Đừng nói lòi mắc ói nữa! Tôi không phải ‘kính’, không như vậy”.  

             Đông Phương Hạ không thèm nói nhảm nhí với cậu nhóc An Nhiên! Anh nói xong, trực tiếp tắt điện thoại! Nhưng, lúc này điện thoại trong tay lại vang lên! Đông Phương Hạ cho rằng là An Nhiên gọi đến, vừa định mắng hai câu liền phát hiện là số của Hác Hiên!  

             Nghĩ đến chuyện tối qua, Đông Phương Hạ ngẩn người! Không phải là Hác Hiên báo tin vui cho mình chứ!  

             “A lô, anh Hác! Hôm nay em không có thời gian, muốn mời em ăn cơm thì để hôm khác nhé!”, Đông Phương Hạ cười vui vẻ.  

             Đông Phương Hạ trở nên vô liêm sỉ từ lúc nào! Hác Hiên phía bên kia điện thoại suýt giơ ngón tay giữa! Khổ sở nói: “Đông Phương Hạ, bây giờ có một tin tốt và một tin xấu, cậu nghe tin nào trước?”  

             “Đương nhiên là tin tốt rồi, tin xấu của anh liên quan gì đến em!”  

             Hác Hiên sắp bị Đông Phương Hạ chọc tức phát điên! Đông Phương Hạ này, muốn ăn đòn quá rồi! Hác Hiên kiềm chế cơn giận, không vui nói: “Tin tốt chính là bữa cơm này, tôi không mời nổi cậu!”  

             “Cái gì? Hác Hiên, không phải anh chơi em chứ! ‘Chim sẻ’ to như vậy, lẽ nào cấp trên không thăng chức cho anh! Cuộc chiến tối qua, anh lập chiến công hiển hách mà!”  

             “Chiến công hiển hách gì, cậu đừng đội mũ cao cho tôi! ‘Chim sẻ” lớn, nhưng người ta không mở miệng, bất kể chúng tôi dùng cách gì, chúng cũng cắn chặt rằng, không nói gì hết!”  

             Đông Phương Hạ nghe xong mới biết tại sao giọng điệu của Hác Hiên lại nặng nề như vậy! Thì ra là tin xấu! Chắc muốn tìm mình giúp đỡ! Trời ơi, sao chuyện xấu đều đổ lên người mình vậy, đầu tiên là An Nhiên, bây giờ lại là Hác Hiên! Đây không phải là vừa có chuyện xấu là nghĩ đến mình sao! Mẹ kiếp, coi mình là cái gì!  

             “Thôi, thôi, vì bữa cơm đó! Em vất vả một chút, đến đó xem xem! Nói cho em địa điểm, em đến ngay!”, Đông Phương Hạ ỉu xìu nói.  

             “Ở tổng bộ của chúng tôi! Cậu biết đấy”.  

             “Được!”  

             Đông Phương Hạ tắt điện thoại, mặt nghiêm lại không cười! Hít thật sâu, quay người đi xuống tầng.  

             Việc thẩm vấn tra hỏi, Đông Phương Hạ không phải chuyên nghiệp gì, nhưng Dạ Phong là chuyên gia trong ngành này! Thế là, Đông Phương Hạ gọi điện cho cô ấy, bảo cô ấy trực tiếp đến tổng bộ của Cục an ninh quốc phòng đợi mình.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK