Hác Hiên có suy nghĩ như vậy, nhưng Văn Quân lại không nghĩ như vậy, tối đó ở “dãy Sơn Thủy” không giết được Đông Phương Hạ, sau đó cô ta bắt đầu cảnh giác! Lúc này phát hiện ánh mắt của các anh em Lang Quân không đúng, cô ta càng thêm chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào! Cô ta lo sợ Đông Phương Hạ phát giác ra điều gì, sở dĩ tối nay đồng ý đến đây với Hác Hiên, chính là để thăm dò thực hư.
Đông Phương Hạ nhìn nụ cười hưng phấn của Hác Hiên, anh liền đi đến, vỗ vai Hác Hiên nói: “Em còn tưởng rằng anh có vợ rồi thì quên luôn người anh em như em đấy!”, Đông Phương Hạ nói xong, làm như vô tình nhìn sang Văn Quân.
Văn Quân luôn tập trung chú ý đến Đông Phương Hạ, người đàn ông trước mắt, tuy miệng luôn tươi cười, không cảm thấy có chút sát khí, nhưng Văn Quân biết thân phận của Đông Phương Hạ, không dám có chút lơ là.
“Hác Hiên tôi có lúc nào vì vợ mà vứt cậu sang một bên?”, Hác Hiên cạn lời với Đông Phương Hạ, nhưng anh ta không hiểu ý của Đông Phương Hạ.
“Ha ha… Hác Hiên anh có tính khí thế nào, em còn không biết sao! Trọng sắc khinh bạn”.
“Cậu… Ở đây là địa bàn của cậu, Hác Hiên tôi không đôi co với cậu! Đông Phương Hạ, xem xem, còn nhận ra cậu ta không!”, Hác Hiên hơi nghiêng người, để Đông Phương Hạ nhìn người thanh niên khí chất bất phàm bên cạnh anh ta.
Đông Phương Hạ đã sớm chú ý đến người bên cạnh Hác Hiên, khí chất và ánh mắt của người này đều thu hút sự chú ý của Đông Phương Hạ! Lúc này nghe thấy lời của Hác Hiên, ánh mắt của Đông Phương Hạ dồn sang người thanh niên, ngắm kỹ một lúc, lắc đầu hỏi Hác Hiên: “Anh vợ của anh à?”
“Vãi… Đông Phương Hạ, cậu có thể nghiêm túc một chút không!”
Hác Hiên mắng một câu! Ở Yên Kinh, trong thế hệ thanh niên cũng chỉ có Đông Phương Hạ anh và Tần Hạo Kiệt dám ăn nói không hề kiêng dè với Hác Hiên!
“Ha ha ha…”
Mọi người nhìn biểu cảm bất lực của Hác Hiên, không chỉ Đông Phương Hạ buồn cười, ngay cả anh em Lang Quân cũng bật cười! Lòng nghĩ Huyết Lang đúng là Huyết Lang, ngay cả người nắm đại quyền như Hác Hiên mà anh cũng dám trêu chọc.
Người thanh niên thấy vậy, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, vô cùng thích thú nhìn Đông Phương Hạ, bước lên trước một bước, thân thiện đưa bàn tay ra, nói: “Không ngờ Đông Phương Hạ của sáu năm trước, sáu năm sau lại thay đổi lớn như vậy! Cậu Đông Phương, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt!”
Đông Phương Hạ nghe xong, đôi lông mày kiếm hơi nhíu lại, nhìn người thanh niên lần nữa, đưa tay ra hỏi: “Anh là?”
“Tô Phác Du!”
Tô Phác Du? Đông Phương Hạ hơi ngẩn người, sau đó lắc đầu cười, thì ra là Tô Phác Du, một trong bốn thiếu gia Yên Kinh, chẳng trách có khí chất như vậy! Nhưng sao Hác Hiên lại đi cùng anh ta.
Hác Hiên ở một bên nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Đông Phương Hạ, đợi sau khi hai người Đông Phương Hạ và Tô Phác Du bắt tay xong, mới nói: “Cậu Tô vừa về nước không lâu, nghe nói Đông Phương Hạ cậu không những gặp đại nạn không chết mà còn quay trở về, làm một trận phong vân ở Yên Kinh, cho nên liền tìm đến tôi, bao tôi đưa cậu ta tham gia bữa tiệc mừng công tối nay của Lang Quân, Đông Phương Hạ, cậu không để ý chứ!”
“Để ý? Hác Hiên anh làm việc có lúc nào thông qua sự đồng ý của tôi? Cậu Tô, hoan nghênh, mời!”
Về thân phận bối cảnh và quyền thế của cậu ấm hàng đầu Yên Kinh Tô Phác Du này, Thư Lăng Vy đã nói qua với Đông Phương Hạ vào hôm Đông Phương Hạ ra viện! Bây giờ Tô Phác Du tự tìm đến, chắc chắc cậu ấm này đã nhìn rõ cục diện hiện nay! Vậy nên, Đông Phương Hạ mời mấy người Hác Hiên và Tô Phác Du nhập tiệc!