Cây lớn ven đường che khuất bóng người Đông Phương Hạ, vì người anh em đó không nhìn thấy Đông Phương Hạ nên anh ta liền vòng qua, khi nhìn thấy có một bóng người quen thuộc ngồi ở đó, anh ta liền hiểu ra. Người anh em đó liền huýt sáo, ra vẻ ngông nghênh, giả bộ đi qua trước mặt Đông Phương Hạ, nhân cơ hội nhìn rõ khuôn mặt.
Nhưng vừa nhìn một cái, người anh em đó liền dừng bước chân đang định tiến lên, tiếng huýt sáo đó cũng dừng lại, đứng tại chỗ sửng sốt!
Lát sau, người anh em đó tỉnh táo lại, mang theo tinh thần hưng phấn đi về phía Đông Phương Hạ!
“Huyết Lang, sao cậu lại ở đây?”
Người anh em gọi một tiếng, nhìn về phía cổng lớn của quán bar Gone with the Wind, dường như có ý hỏi Huyết Lang anh đến rồi, sao lại không vào, bên ngoài lạnh như vậy.
Tiếng gọi đó kéo lại dòng suy tư phiêu dạt đến nơi xa xôi của Đông Phương Hạ, nghe thấy có người gọi “Huyết Lang”, còn hỏi mình sao lại ở đây, Đông Phương Hạ từ từ ngẩng khuôn mặt bị lạnh đến trắng bệch, quay mặt, khi nhìn thấy khuôn mặt bên cạnh khá quen thuộc, nghĩ một lúc, Đông Phương Hạ mới phát hiện người anh em này chính là người anh em mà mình hỏi mượn xe máy của anh ta để đi tìm Thư Lăng Vy, sau đó khi mình còn nghi ngờ Thư Lăng Vy là gián điệp, ở trên con đường phía sau quán bar, hôm đó mưa rơi rả rích, anh ta còn che ô cho mình!
Thế là Đông Phương Hạ nhích người sang một bên nhường chỗ, nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Ngồi đi”.
“Không không… không… Huyết Lang, tôi đứng là được rồi! Đứng là được!”
Người anh em đó xua tay liên tục, cũng bị dọa giật mình, làm sao anh ta dám ngồi cùng ngang hàng với Đông Phương Hạ, nếu bị anh em khác nhìn thấy, thì làm sao được.
“Làm sao? Không coi tôi là anh em à! Ngồi đi”.
Đông Phương Hạ biết người anh em đó đang nghĩ gì trong lòng liền cười bất lực, dùng ánh mắt ra ý bảo anh em của mình ngồi xuống, không cần gò bó và khách sáo.
Người anh em đó thấy Huyết Lang thân thiện như vậy, không có chút kiêu ngạo, nhìn ra xa xung quanh rồi mới ngồi xuống. Nhưng anh ta ngồi xuống, toàn thân lại không tự nhiên, ánh mắt còn không ngừng liếc nhìn vị thần trong lòng của tất cả anh em Lang Quân bên cạnh.
Đông Phương Hạ là người thế nào, sao anh không biết toàn thân người anh em này không tự nhiên và lặng lẽ liếc nhìn anh chứ! Lập tức, anh thu lại ánh mắt, cố gắng cho người anh em này tự nhiên một chút.
Lát sau, anh mới lên tiếng: “Anh tên là gì?”
“Dương Quang Chiếu, các đường chủ và tiểu đường chủ đều gọi tôi là Tiểu Dương! Huyết Lang, cậu gọi tôi là Tiểu Dương là được”.
“Được! Tiểu Dương. Anh có thuốc lá không, cho tôi một điếu!”