Tô Phác Du lướt nhìn mọi người một lượt, sau đó nhìn sang Đông Phương Hạ, Tô Phác Du anh ta đã nghe rất nhiều lời đồn trong cả hai thế giới ngầm và giới chính trị Yên Kinh! Anh ta cũng vô cùng hiếu kỳ về Đông Phương Hạ hiện tại! Vừa nãy thấy Đông Phương Hạ lại thay đổi tính khí của sáu năm trước, cười đùa với Hác Hiên, Tô Phác Du cũng biết ít nhiều!
Đông Phương Hạ hiện tại, thực sự là một nhân vật lợi hại! Đôi mắt của anh khiến người ta sợ hãi! Đông Phương Hạ sáu năm trước chắc chắn không thể có được.
“Cậu Đông Phương, tối nay Tô Phác Du tôi mượn hoa kính phật, anh gặp đại nạn mà không chết, trở về Yên Kinh, là vinh hạnh của tất cả cậu ấm Yên Kinh, tôi kính anh một ly!”
“Cậu Tô khách sáo rồi!”
“Cạch” một tiếng, ly rượu của Đông Phương Hạ và Tô Phác Du chạm vào nhau, sau đó, hai người nho nhã nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Đông Phương Hạ đặt ly rượu xuống, khóe miệng nở nụ cười âm lạnh không dễ phát giác, ra ý bảo Tô Phác Du cứ tự nhiên, sau đó anh chuyển ánh mắt sang khuôn mặt trắng ngần của Văn Quân, quan tâm hỏi: “Em dâu, nghe nói cô bị ốm, không biết đã đỡ chưa?”
“Đông Phương Hạ, tính theo tuổi tác, cậu phải phải gọi là chị dâu!”, Hác Hiên nghe thấy Đông Phương Hạ gọi Văn Quân là “em dâu”, nên rất không vui!
Đông Phương Hạ cười liếc Hác Hiên một cái: “Người lớn nói chuyện, trẻ con cút sang một bên!”
“Cậu… muốn ăn đòn phải không!”
“Đúng thế, em đang muốn ăn đòn đấy! Ra tay đi”.
Đông Phương Hạ nói một cách bất cần đời, còn giơ ngón tay giữa ra với Hác Hiên, suýt khiến Hác Hiên tức chết! Hác Hiên hết cách với Đông Phương Hạ, chỉ đành quay sang nói với Văn Quân: “Vợ à, đừng khách sáo với tên nhóc này!”
Các anh em thấy Đông Phương Hạ và Hác Hiên trêu đùa nhau, cậu ấm ngầu nhất Yên Kinh như Hác Hiên lại không chiếm được lợi thế, các anh em cảm thấy mình thật có thể diện! Hác Hiên là ai, là trưởng phòng của cục an ninh quốc phòng đấy!
Tô Phác Du nổi hứng thú nhìn Đông Phương Hạ, lòng nghĩ Đông Phương Hạ thay đổi quá lớn, quan hệ giữa anh và Hác Hiên còn thân thiết hơn sáu năm trước!
Hác Hiên gọi vợ trước mặt mọi người, Văn Quân hơi đỏ mặt, khách sáo nói với Đông Phương Hạ: “Cảm ơn cậu Đông Phương quan tâm, Văn Quân đã khỏi bệnh rồi!”
“Ồ, vậy thì tốt!”, lúc này nụ cười của Đông Phương Hạ hơi tà mị, gật đầu, lại nói: “Buổi tối mấy ngày trước suýt nữa tôi đi đời nhà ma rồi! Em dâu, bây giờ tôi khỏe mạnh đứng trước mặt cô, có phải cảm thấy rất thất vọng không!”
Văn Quân nghe xong hơi chột dạ, cười nói: “Văn Quân bị bệnh, không thể đến thăm cậu Đông Phương, là lỗi của Văn Quân! Cậu Đông Phương có thể vượt qua đại nạn, Văn Quân và Hác Hiên nên cảm thấy vui mừng, sao lại thất vọng chứ! Cậu Đông Phương nói đùa rồi”.
“Đông Phương Hạ, cậu nói gì vậy!”