Vương Thiến Thiến cũng là người thông minh, biết vừa rồi Tào Nghị Hùng muốn lợi dụng mình.
“Cô… Phụt…”
Tào Nghị Hùng giận điên lên, ông ta chỉ vào Vương Thiến Thiến, muốn chửi mắng vài câu, nhưng đột nhiên lại phun ra một ngụm máu. Xem ra tức hộc máu là có thật rồi.
Thấy thế, nụ cười trên mặt Đông Phương Hạ càng thêm rạng rỡ. Anh đút hai tay trong túi quần, lẳng lặng nhìn Tào Nghị Hùng.
Bạch Vỹ chứng kiến tất cả mọi chuyện. Anh ta biết Huyết Lang là người túc trí đa mưu, nhưng vẫn không ngờ là Huyết Lang có thể lôi kéo được cả Vương Thiến Thiến về phe mình. Trên cơ bản, Bạch Vỹ luôn đi theo Huyết Lang, sao lại không biết Vương Thiến Thiến là người của Huyết Lang? Đúng là một người đáng sợ, may mà anh ta đã trở thành anh em của Huyết Lang, nếu không thì chết thế nào cũng không biết.
Một lát sau, Tào Nghị Hùng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, nói với Đông Phương Hạ: “Đông Phương Hạ, mày thắng rồi! Lang Quân có mày, toàn bộ phương bắc đều là của mày. Nếu một ngày nào đó mày dẫn quân xuống phía nam, chỉ cần Thanh Bang và Hổ Bang không hợp tác với nhau, tưởng mày chỉ là một cậu ấm ăn chơi và khinh thường mày, có lẽ bọn họ cũng sẽ giống như tao. Ra tay đi, cho tao được chết dứt khoát!”
“Tào Nghị Hùng, lúc đầu ông cần gì phải như thế cơ chứ! Xin lỗi nhé, người anh em của tôi đã đặt sẵn đầu ông rồi. Anh ấy có làm gì ông thì tôi cũng không nhúng tay vào được”.
Giờ khắc này, giọng nói của Đông Phương Hạ có phần thê lương, bởi vì anh nghĩ tới Mễ Ngạn - người anh em bị bom nổ tan xác vì muốn yểm hộ cho anh chạy thoát.
Thấy Bạch Vỹ cầm con dao găm quân đội ba cạnh áp sát về phía mình, Tào Nghị Hùng nói với Đông Phương Hạ: “Huyết Lang, tao là đối thủ của mày, mày nên tôn trọng tao!”
Bạch Vỹ dừng bước, nhìn sang Đông Phương Hạ. Dù thế nào thì Tào Nghị Hùng cũng là kiêu hùng một thời, tuy rằng từng là đối thủ, nhưng nếu dùng thủ đoạn tàn nhẫn để tra tấn ông ta thì Bạch Vỹ cũng không làm được. Giả sử Tào Nghị Hùng đánh một trận với anh ta thì anh ta mới không sinh lòng thương hại.
Đương nhiên Đông Phương Hạ biết suy nghĩ của Bạch Vỹ, anh do dự một lúc, gật đầu nhàn nhạt nói: “Mai táng tử tế cho bang chủ Tào!”, Đông Phương Hạ nói xong, đưa Trình Thành và Vương Thiến Thiến quay người biến mất khỏi con hẻm nhỏ!
Họ đứng ở lối ra của con hẻm nhỏ, nhìn con phố lạnh lùng, lòng Đông Phương Hạ bỗng trở nên trầm mặc, cùng với cái chết của Tào Nghị Hùng, về cơ bản Tào Bang đã bị diệt! Tối nay sau khi phá hủy căn cứ của nhà họ Tư Mã, mối thù đau đớn mà người anh em Mễ Ngạn và mình phải chịu sáu năm trước cũng coi như được báo rồi!
Lúc này, Đông Phương Hạ phải rất vui mừng, nhưng sao anh cảm thấy không vui nổi.
Vương Thiến Thiến đi theo phía sau Đông Phương Hạ, khi cảm thấy Huyết Lang hình như không vui, trong lòng cô ta cũng khó chịu một cách khó hiểu! Không biết là vì nguyên nhân gì, Vương Thiến Thiến luôn cảm thấy cậu em trai trước mắt có rất nhiều tâm sự, Huyết Lang không giống như lời đồn trong thế giới ngầm! Anh cũng có cái thuộc về anh.
Trình Thành cũng cảm thấy tâm trạng cậu chủ nhà mình không tốt, muốn lên tiếng hỏi cậu chủ bây giờ phải đi đâu, suy nghĩ lại, cuối cùng Trình Thành không hỏi, cứ yên lặng đứng phía sau Đông Phương Hạ, còn cảnh giác đề phòng Vương Thiến Thiến!
Đối với Trình Thành, chỉ cần không phải là người cậu chủ công nhận trong lòng, anh ta cũng sẽ không coi là người phe mình!
Lát sau, Đông Phương Hạ hồi thần lại từ trong bầu không khí bi thương tưởng nhớ Mễ Ngạn, quay đầu nói với Vương Thiến Thiến: “Cô ra bên đó trước đợi tôi, chốc nữa tôi sẽ qua!”
“Tốt nhất anh đừng làm lỡ thời gian”, Vương Thiến Thiến nói xong, đưa chìa khóa mà Tào Nghị Hùng vừa mới đưa cô ta cho Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ nghe giọng điệu không thân thiện của Vương Thiến Thiến, con mắt đen của Đông Phương Hạ nheo lại, nhận lấy chìa khóa, lạnh lùng nhìn Vương Thiến Thiến: “Tốt nhất cô đừng giở trò, nếu không cô sẽ chết rất thảm”.