Các anh em cung kính đứng trước mặt Đông Phương Hạ và Dương Quang Chiếu, tuy ánh mắt bình tĩnh, nhưng vẫn không che được sự hưng phấn của họ.
“Ha ha, vừa nãy nghe Tiểu Dương nói các anh đều chưa ăn cơm tối! Vừa định bảo Tiểu Dương đi gọi các anh, thì các anh đến! Đã như vậy thì chúng ta đi thôi!!”
Đông Phương Hạ đứng lên, vỗ bờ vai rắn chắc của Dương Quang Chiếu, ra ý bảo anh ta dẫn đường!
Các anh em nghe xong đều quay mặt nhìn nhau, Huyết Lang mời cơm, đó là vinh dự lớn thế nào chứ.
“Ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy lời nói của Huyết Lang sao? Đi trước dẫn đường đi”, thấy các anh em đứng ngơ ngác tại chỗ, Dương Quang Chiếu quát lên. Anh ta lo rằng vừa rồi mình và các anh em làm Đông Phương Hạ không vui.
“Tiểu Dương, hiện tại có vẻ cái tên Huyết Lang khá là nổi ở Yên Kinh, đừng dọa mọi người, vả lại, bây giờ chúng ta là công dân tốt. Ừm, thế này đi, sau này cứ gọi tôi là Đông Phương Hạ”.
Kể từ lúc Dương Quang Chiếu gọi mình là Huyết Lang, Đông Phương Hạ đã phát hiện ra khu vực mà mình đang đứng trống trải hẳn, vậy nên mới lên tiếng. Anh không thể để người khác xa lánh mình được.
Thế nhưng, đám Dương Quang Chiếu đâu dám gọi như thế. Không còn cách nào khác, Dương Quang Chiếu nói: “Chúng... chúng tôi cứ gọi cậu là cậu chủ đi”.
Đông Phương Hạ nhún vai ý bảo sao cũng được. Trước sự bảo vệ của nhóm Dương Quang Chiếu, mười mấy người băng qua lối đi dưới lòng đất, tới một quán cơm đối diện với Gone with the Wind.
Chắc là đám Dương Quang Chiếu không muốn Đông Phương Hạ tiêu pha nhiều, vậy nên mới tìm một quán cơm không hẳn là tốt như thế. Đứng trước quán cơm đông đúc, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Đông Phương Hạ, Dương Quang Chiếu lập tức nói ngay: “Cậu chủ, trông quán cơm này có vẻ tồi tàn thế thôi, nhưng tay nghề không thua kém gì nhà hàng năm sao đâu. Điều quan trọng nhất là nơi này rất thiết thực, các anh em chúng tôi thường xuyên tới đây”.
“Ồ...”, Đông Phương Hạ cảm thấy hứng thú.
“Mời cậu chủ!”
Dương Quang Chiếu đi theo sau Đông Phương Hạ vào đại sảnh, nói to về phía quầy thanh toán: “Chị chủ quán, chuẩn bị một phòng tốt nhất, khách tới rồi!”
“Chú Dương, chú Dương, ôm ôm!”
Dương Quang Chiếu vừa dứt lời, chị chủ quán còn chưa tới thì một cô bé bện tóc chỉ khoảng ba, bốn tuổi đã chui từ đâu ra.
Nhìn thấy cô bé ấy, Dương Quang Chiếu nhìn Đông Phương Hạ rồi xoay người bế cô bé lên, ôn hòa nói: “Hôm nay Đồng Đồng ngoan quá. Cháu ra trông quán cho mẹ hả?”, nói xong, Dương Quang Chiếu còn sửa soạn lại mái tóc hơi rối của cô bé.
“Vâng, Đồng Đồng ngoan lắm, trông quán cho mẹ. Chú Dương, trong phòng có khách rồi, các chú chỉ có thể ăn bên ngoài thôi”.
“Ha ha, không sao”.
Đông Phương Hạ ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh ấy, anh rời mắt khỏi người Dương Quang Chiếu, nhìn cô bé tên là Đồng Đồng này. Sao cô bé này lại ngoan thế cơ chứ! Đôi mắt sáng ngời ấy trông có vẻ chững chạc hơn những đứa trẻ cùng lứa tuổi, chắc hẳn là có liên quan đến hoàn cảnh gia đình của cô bé.