Long Nhã Nhàn giả vờ như không nghe thấy gì, nhưng Đông Phương Hạ không biết xấu hổ cảm thán như vậy, khiến cô ấy nhịn không được đỏ mặt! Còn trừng Đông Phương Hạ. Hôm nay nếu không phải con gái gọi điện thoại cho Đông Phương Hạ, Long Nhã Nhàn sẽ không gọi Đông Phương Hạ đến! Nhìn thấy Long Nhã Nhàn trừng mình, khóe miệng Đông Phương Hạ lập tức hiện lên nụ cười xấu xa, nhún nhún vai, biểu thị mình đang nói đùa!
“Bố, bố sống ở đâu! Không thì bố chuyển đến ở cùng mẹ đi!”, Tiểu Đồng Đồng nghe thấy lời của Đông Phương Hạ, cười vui vẻ nói.
“Đồng Đồng, không được nói linh tinh!”, Long Nhã Nhàn lập tức ngăn con gái lại, Đồng Đồng còn nhỏ, chưa hiểu chuyện! Long Nhã Nhàn thật sự lo lắng con gái lại nói thêm điều gì đó khiến mình và Đông Phương Hạ khó xử.
Đông Phương Hạ cười cười! Còn nhìn chằm chằm vào Long Nhã Nhàn mà cười, trong lòng nghĩ tôi dọn qua, chị đồng ý không!
Tình huống kỳ lạ giữa Đông Phương Hạ và Long Nhã Nhàn khiến Viên Hào nghĩ rằng Đông Phương Hạ và Long Nhã Nhàn đã ly hôn! Nếu không sao bọn họ lại ở riêng. Nếu để Đông Phương Hạ biết được suy nghĩ này, chắc chắn sẽ cười quỳ trên đất.
Ly hôn? Tôi đây còn chưa kết hôn! Ly hôn ở đâu ra.
Đương nhiên, nếu Long Nhã Nhàn biết được suy nghĩ của Viên Hào, nói không chừng sẽ ra tay giết chết Viên Hào, ai cho anh nghĩ như vậy chứ! Có điều, Long Nhã Nhàn lại hiểu lầm Viên Hào là người của Đông Phương Hạ, cùng Đông Phương Hạ ra ngoài ăn chơi! Nhưng Long Nhã Nhàn đâu biết được hôm nay Viên Hào mới quen biết Đông Phương Hạ, không hiểu một chút gì về Đông Phương Hạ!
Lúc đến vườn bách thú đã là ba giờ chiều! Nhìn phòng bán vé người đông nghìn ngịt, Đông Phương Hạ không khỏi kinh ngạc! Mẹ kiếp, lạnh như này, sao lại có nhiều trẻ con đến đây chơi vậy, quá sợ hãi!
Nhìn qua một lượt, nếu xếp hàng mua vé, thì không biết phải đợi đến lúc nào! Đợi đến lúc mình mua được vé, đoán chừng không cần chơi nữa, về thẳng nhà cho xong!
Đông Phương Hạ hạ quyết tâm, sau khi nói với Long Nhã Nhàn một câu “đợi tôi”, liền chen vào đám đông, đi về phía cửa bán vé!
“Cô gái, ba vé!”
Đông Phương Hạ lấy ra hai tờ tiền đỏ chót, cùng chứng minh thư, sau đó cũng không thèm nhìn đến ánh mắt khác thường của những người phía sau, đưa tới cửa bán vé.
Cô nhân viên bán vé theo thói quen ngẩng mặt lên, khi phát hiện Đông Phương Hạ đã chen hàng, nở một nụ cười ngọt ngào, lịch sự nói: “Chào anh, mời anh xếp hàng trước, được không ạ? Phía sau còn rất nhiều du khách đang đợi!”
“Đúng vậy, ra phía sau xếp hàng đi, có tố chất chút được không hả!”
“Phải rồi phải rồi…ra phía sau xếp hàng đi, chúng tôi đã đợi nửa tiếng rồi đó!”
…
Đông Phương Hạ còn chưa kịp lên tiếng, phía sau đã vang lên tiếng ồn ào!