“Năm đó, sở dĩ Mễ Ngạn kích nổ bom là để tôi có cơ hội thoát khỏi sự đuổi giết của nhà họ Tư Mã. Mấy giây trước khi bom nổ, tôi đã an toàn rồi. Bởi vì tình cảnh lúc ấy nên tôi không đi tìm các cậu, cũng không trở về nhà, mà là ra nước ngoài. Thế nên, ông nội và mọi người, bao gồm cả chính cậu, đều cho rằng tôi đã chết!”
Lời nói của Đông Phương Hạ khiến Tần Hạo Kiệt sững người tại chỗ. Rất lâu sau, đôi mắt của anh ấy ngấn lệ, run giọng nói: “Cậu… Cậu là… Cậu là Đông Phương Hạ…”
Đông Phương Hạ mỉm cười gật đầu: “Là tôi, tôi đã trở về rồi!”, giọng nói của anh hơi dồn dập.
“Đông Phương Hạ…”
Tần Hạo Kiệt kích động ôm chầm lấy Đông Phương Hạ. Thời khắc này, tình nghĩa anh em giữa bọn họ sục sôi, khóe mắt cả hai đều ươn ướt.
“Đông Phương Hạ, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Cậu còn sống mà sao không liên lạc với bọn tôi? Còn nữa, hình như Mịch Ngâm không biết cậu là anh mình, cái tên ‘Bek Ji’ đó là sao? Còn nữa…”
“Stop…”, Đông Phương Hạ ngăn chặn Tần Hạo Kiệt: “Cậu hỏi nhiều thế thì tôi biết phải trả lời thế nào? Hít sâu, bình tĩnh lại nào!”
“Tôi không bình tĩnh nổi, cậu nói đi mau lên!”, Tần Hạo Kiệt túm lấy bả vai Đông Phương Hạ, vội vàng nói.
Vẫn nôn nóng y như cũ! Đông Phương Hạ đấm cho Tần Hạo Kiệt một cú, bực mình nói: “Đợi cậu lắng lại tâm trạng thì tôi sẽ nói cho cậu biết”.
Ở phía xa xa, đám cậu ấm kia thấy một người lạ như Đông Phương Hạ dám đánh Tần Hạo Kiệt, ai nấy đều mở to đôi mắt. Khi thấy Tần Hạo Kiệt chẳng những không giận, mà còn tỏ vẻ nghe lời, bọn họ càng tò mò về Đông Phương Hạ hơn.
Một lát sau, Tần Hạo Kiệt bình phục cảm xúc, bèn nói: “Được rồi, bây giờ cậu nói đi!”
“Gọi điện thoại bảo Hác Hiên tới, ba anh em chúng ta tụ tập một chầu, đến lúc đó tôi sẽ nói một thể”.
“Gọi một kẻ không có nghĩa khí tới làm gì!”
Tuy nói thế, nhưng Tần Hạo Kiệt vẫn lấy chiếc điện thoại đắt tiền của mình ra, hẹn địa điểm với Hác Hiên rồi vội vàng tắt máy.
Là anh em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tuy rằng tình cảm đã rạn nứt, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bận tâm. Huống chi, đã sáu năm rồi Tần Hạo Kiệt không trò chuyện với Hác Hiên, cho dù gặp nhau trong một bữa tiệc nào đó thì cũng vờ như không thấy, anh ấy vẫn chưa chịu tha thứ cho Hác Hiên.
Thực ra đó không phải lỗi của Hác Hiên, mà là bởi vì anh ấy phải chú trọng cục diện toàn vẹn.
Trong phòng bao VIP của một quán rượu nổi tiếng cạnh đại học Yên Kinh, khi Hác Hiên biết tin chạy tới, đồng thời nhìn thấy Đông Phương Hạ, anh ấy không kìm nổi nước mắt. Ai nói đàn ông không lệ cơ chứ, chỉ có điều đây là nước mắt vui mừng.
So với Tần Hạo Kiệt, Hác Hiên cũng là một soái ca, nhưng trên người mang theo khí chất chững chạc, dù sao anh ấy cũng lớn hơn Đông Phương Hạ và Tần Hạo Kiệt hai tuổi.
“Đông Phương Hạ, tôi những tưởng đời này sẽ không được gặp lại cậu nữa cơ!”
Đông Phương Hạ vỗ vai Hác Hiên, cười nói: “Anh Hác, người anh em tốt!”
“Nước mắt cá sấu!”, Tần Hạo Kiệt liếc nhìn Hác Hiên rồi cười lạnh nói.
Nghe vậy, không đợi Hác Hiên nói gì, Đông Phương Hạ đã lên tiếng: “Chuột, bất kể thế nào thì chúng ta cũng là anh em tốt. Tôi biết cậu giận Hác Hiên vì năm đó không để cậu cứu tôi và Mễ Ngạn trong thời khắc then chốt, nhưng cậu phải hiểu được một điều là trong tình huống ấy, nếu không có Hác Hiên thì cậu cũng sẽ giống với Mễ Ngạn. Nếu cậu chết, tôi sẽ không bỏ lại cậu và Mễ Ngạn để đi một mình. Những năm qua, mỗi giây mỗi phút tôi đều nung nấu ý định trả thù cho Mễ Ngạn.”
Nói đến câu cuối cùng, Đông Phương Hạ cất cao giọng nói. Tần Hạo Kiệt im lặng không nói gì, anh lại tiếp tục nói: “Hác Hiên còn đau khổ hơn cả cậu, trong lòng anh ấy, bốn thằng anh em thì có hai thằng qua đời, thằng còn lại không thấu hiểu và còn bơ mình, cậu biết anh ấy phải chịu sự giày vò lớn đến mức nào không? Chuột, nếu cậu còn chút lương tâm thì hãy xin lỗi Hác Hiên đi”.
Tuy Tần Hạo Kiệt là một con người kiêu ngạo bướng bỉnh, nhưng lại rất trọng tình trọng nghĩa. Nghe Đông Phương Hạ nói vậy, anh ấy mới hiểu ra rằng so với Đông Phương Hạ và Hác Hiên, bản thân mình nông cạn đến nhường nào. Sáu năm, ai cũng thay đổi rất nhiều, Đông Phương Hạ không còn là cậu nhóc năm xưa nữa, lúc này, trên người anh toát lên khí thế khiến người ta phải ngước nhìn.
Hác Hiên cũng phát hiện ra điều ấy.
Tần Hạo Kiệt không để Đông Phương Hạ nói thêm gì nữa. Anh ấy đứng lên, mở chai rượu trên bàn, rót hai ly rồi đưa cho Hác Hiên một ly: “Hác Hiên, em xin lỗi vì thành kiến của mình với anh trong những năm qua, anh đừng để trong lòng!”
“Chuột, cạn nào!”
Tiếng gọi “chuột” ấy của Hác Hiên làm Tần Hạo Kiệt cảm thấy ấm áp, đồng thời cũng không kém phần xót xa.
Mâu thuẫn được hóa giả, Đông Phương Hạ cũng nở nụ cười. Đợi đến khi nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, anh lần lượt kể lại quá trình mình chạy trốn năm đó, đã xảy ra những chuyện gì ở nước ngoài.
Cuối cùng mới nói: “Món nợ máu mà nhà họ Tư Mã nợ chúng ta, tôi chỉ có thể đòi lại bằng máu tươi! Mễ Ngạn tuyệt đối không thể hi sinh vô ích được! Vậy nên, tôi muốn đối phó với nhà họ Tư Mã”.
“Đông Phương Hạ, đúng là không thể để Mễ Ngạn hi sinh vô ích được, nhưng nhà họ Tư Mã không đơn giản đâu, chúng ta phải có kế sách toàn vẹn”, Hác Hiên suy nghĩa sâu xa rồi nói.
Tần Hạo Kiệt vỗ bàn nói: “Lẽ nào ba nhà chúng ta bắt tay mà còn không đối phó nổi với nhà họ Tư Mã sao? Huống chi còn nhà họ Nam Cung và nhà họ Thư nữa! Phải biết rằng, bọn họ không chỉ có thực lực, mà còn là nhà vợ của Đông Phương Hạ nữa!”
Nghe vậy, Hác Hiên cảm thấy Tần Hạo Kiệt nói cũng có lý, bèn quay sang nhìn Đông Phương Hạ: “Đông Phương Hạ, cậu thấy thế nào?”