Sau khi nghe Đông Phương Hạ phân tích xong, Tây Môn Kiếm nói: “Từ vết thương trên cổ của người chết có thể thấy là một nhát dao chí mạng! Nhưng vết thương từ nông đến sâu, bình thường nếu người đó ở trong trạng thái căng thẳng thần kinh mà bị chết, vết thương của bọn họ phải là sâu đến nông! Nói cách khác, người ở trong phòng hóa nghiệm hoàn toàn không có phòng bị. Hung khí mà kẻ tấn công sử dụng là một con dao găm ngắn và sắc, lưỡi dao cực kỳ mỏng, chiều dài không quá mười lăm centimét, bằng không vết thương của người chết sẽ không nhỏ như vậy! Gần như không nhìn thấy gì”.
“Còn có một điểm, không biết các anh có để ý đến không, đồng tử của người chết rất lớn, hai nhãn cầu lồi ra, điều này cho thấy điều gì!”, Đôi mắt đen lạnh băng của Đông Phương Hạ nhìn chằm chằm đến Hác Hiên.
Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ nhìn nhau, bởi vì bọn họ biết ý của Đông Phương Hạ!
“Người quen? Còn là người của cục an ninh quốc phòng!”, Hác Hiên không chắc chắn hỏi.
Đông Phương Hạ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh nghĩ sao! Ở đây là địa bàn của tổ một và tổ hai của các anh, nếu thực sự có người lạ đi vào, sao có thể thoát khỏi tầm mắt của các anh, hơn nữa còn xảy ra vào ban ngày! Phòng hóa nghiệm tầng ba là nơi quan trọng, tổ viên bình thường không thể lên được”.
“Nếu nói như vậy, thực sự là người quen rồi!”
“Phải rồi, phòng giám sát có phát hiện gì không?”
“Tôi đã cử người đi điều tra! Toàn bộ băng ghi hình của tầng ba đều bị mất! Đông Phương Hạ, bây giờ nên làm thế nào?”
Hác Hiên vô cùng phẫn nộ, lần trước là Cáo Săn bị giết ngay dưới mí mắt mình, bây giờ lại xảy ra việc như này, anh ta sao có thể không tức giận chứ.
Đông Phương Hạ liếc nhìn Hác Hiên, lãnh đạm nói: “Để đề phòng bên anh xảy ra chuyện, em đã bảo Dạ Ảnh giữ lại một ít, đã chuyển đến chỗ khác làm hóa nghiệm rồi! Không ngờ, bên anh thực sự xảy ra chuyện!”
Đúng vậy, Tiểu Lâm tốn nhiều công sức như vậy mới lấy được cái đó từ căn cứ của Tư Mã Trưởng Phong, Đông Phương Hạ sao có thể đưa toàn bộ cho cục an ninh quốc phòng làm hóa nghiệm, anh cũng giữ lại một đường lui, gửi đến châu Úc, để người của mình làm hóa nghiệm! Sở dĩ giục Hác Hiên, chính là bởi vì bên Châu Úc đã có chút manh mối rồi! Đông Phương Hạ lo lắng kết quả có sai số, muốn hai nơi chứng thực một chút.
Nghe thấy Đông Phương Hạ có giữ lại đường lui, Hác Hiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Đông Phương Hạ, đều là tôi làm việc không tốt! Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng điều tra rõ việc này, tìm ra nội gián, cho cậu một lời giải thích!”
Đông Phương Hạ không vội trả lời Hác Hiên, mà yên lặng trầm tư suy nghĩ, một lúc sau, đặt chén trà trên tay xuống, đứng dậy nói: “Hác Hiên, những việc khác em không muốn nói, nhưng anh nên cẩn thận chút! Đừng quá mê muội! Có một vài việc không đơn giản như những gì anh thấy, nếu về sau em làm việc gì có lỗi với anh, đừng trách em!”
“Đông Phương Hạ, cậu có ý gì!”, Hác Hiên trở nên căng thẳng.
Đông Phương Hạ cười nhạt: “Anh hiểu ý của em mà. Được rồi! Em đi trước. Anh nhất định phải cẩn thận! Đừng moi hết tim gan của mình cho người khác”.
Nhìn bóng lưng của mấy người Đông Phương Hạ rời đi, vẻ mặt Hác Hiên có chút đau khổ! Anh ta không hiểu tại sao anh em của mình lại nói như vậy. Mình hiểu? Hiểu gì chứ? Lời của Đông Phương Hạ dường như đang ám chỉ mình, cũng như cảnh cáo mình! Nhưng mình đâu có làm việc gì có lỗi với cậu ấy! Cậu ấy…cậu ấy tại sao lại nói như vậy! Lẽ nào cậu ấy đã điều tra ra được gì, hiểu lầm mình rồi!
Hác Hiên nghĩ không ra! Bị Đông Phương Hạ hiểu lầm, trong lòng anh ta không dễ chịu! Có thể nói là cực kỳ khó chịu, sáu năm rồi! Đông Phương Hạ đã thay đổi quá nhiều! Cậu ấy đã đưa chất lỏng màu vàng đó cho mình hóa nghiệm, tại sao lại còn phải giữ lại một ít gửi đến nơi khác để hóa nghiệm, nếu cậu ấy đã không tin mình, vậy tại sao phải…