Trương Vũ Trạch bị Tống Khải chèn ép, mọi người đều biết! Dưới tình huống này, sức mạnh tổng thể của Hải Bang sẽ giảm đi rất nhiều, không có Trương Vũ Trạch trấn thủ ở tổng bộ chỉ huy toàn cục, chỉ dựa vào tên vô dụng Tống Khải đó, Hải Bang không đủ sức uy hiếp! Tào Nghị Hùng đương nhiên hiểu rất rõ điểm này.
Mà Đông Phương Hạ đợi chính là cơ hội này! Tào Bang tiến hành tổng tấn công Hải Bang, Tào Nghị Hùng nói không chừng sẽ nghĩ rằng Lang Quân sẽ chen một chân vào, như vậy thuận lợi cho bọn chúng tiêu diệt Hải Bang, đẩy nhanh tốc độ diệt vong của Hải Bang!
Nhưng, hiện tại Đông Phương Hạ không phải muốn tiêu diệt Hải Bang, mà là muốn diệt trừ tinh anh của Tào Nghị Hùng.
“Huyết Lang, đám người Trương Vũ Trạch rõ ràng không địch nổi tinh anh của Tào Bang! Tại sao Tống Khải không chi viện cho bọn họ?”, A Phi ở phía sau Đông Phương Hạ nhỏ giọng hỏi.
Quay đầu lại nhìn A Phi đang nghi hoặc một cái, Đông Phương Hạ cười lạnh lùng nói: “Về sau anh sẽ biết”.
A Phi và mọi người vẫn luôn ở trong võng đạo luyện tập, không biết những việc bên ngoài là rất bình thường, nhưng hiện tại không phải là lúc nói những thứ này!
Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ đi theo bên cạnh Đông Phương Hạ, nghe thấy tiếng đánh giết lẫn nhau trên quảng trường bên đó không còn kịch liệt như trước, Đông Phương Hạ ló đầu ra nhìn! Quả nhiên, số lượng người của hai bên ngã xuống đã hơn một nửa, Trương Vũ Trạch đang bị hai đường chủ và hơn mười tinh anh của Tào Bang bao vây tấn công! Mặc dù không nhìn rõ thương thế của Trương Vũ Trạch, nhưng chắc chắn cũng không nhẹ! Nếu không hắn sẽ không nửa quỳ trên mặt đất.
“Đến lúc rồi! APhi”, Đông Phương Hạ quát to một tiếng.
“Có tôi”.
“Hành động!”
“Vâng”.
A Phi vừa phất tay, một trăm anh em phía sau anh ta trong nháy mắt cầm lấy mã tấu, dưới sự chỉ huy của A Phi! Từ trong con hẻm nhỏ lao về hướng quảng trường như làn sương đen.
“Tây Môn, hai đường chủ Tào Bang giao cho anh! Lấy đầu của bọn chúng. Bạch Vỹ, anh cứu Trương Vũ Trạch”.
Đông Phương Hạ vừa nói xong, hai vị đại thần Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ trong nháy mắt liền biến mất khỏi con hẻm.
Ở quảng trường, người của Trương Vũ Trạch bị Tào Bang đánh cho tan tác! Trận chiến ác liệt với hàng ngàn người, thật hùng tráng biết bao. Giữa chừng, Trương Vũ Trạch bảo đại tướng Quân Tử dưới quyền mình xin tổng bộ chi viện. Không ngờ, Tống Khải không những không chi viện, ngược lại lệnh cho hắn phải tiêu diệt toàn bộ người của Tao Bang. Đối mặt với binh lực Tào Bang gấp đôi mình cùng ba trăm tinh anh, Trương Vũ Trạch hắn dù có mạnh đến đâu, cũng không làm được.
Các anh em bên dưới hoàn toàn mất hết niềm tin vào Tống Khải, đối mặt với kẻ thù lớn, lại tuyệt tình như vậy. Sau một tiếng đồng hồ, người của Trương Vũ Trạch mất hơn một nửa, nhìn thấy những người anh em đã từng kề vai chiến đấu lần lượt ngã trong vũng máu, Trương Vũ Trạch hoàn toàn tức giận rồi! Toàn thân đầy vết thương, nhưng hắn không quan tâm thương thế, nén đau thương tiếp tục đánh giết kẻ địch, hy vọng như vậy có thể giảm nhẹ áp lực cho các anh em khác!
Quần áo của hắn đã bị máu tươi thấm đẫm! Đúng lúc Trương Vũ Trạch sắp không thể cầm cự được nữa, ở phía sau quân địch đột nhiên rối loạn, sau hơn chục tiếng kêu thảm thiết qua đi, lúc nhìn thấy ngã xuống đều là người của Tào Bang, Trương Vũ Trạch vô cùng nghi hoặc!
Người của Trương Vũ Trạch nhìn thấy có người đến chi viện cho bọn họ, vốn cho rằng là quân chi viện của tổng bộ, nào ngờ! Đợi A Phi và những người khác đánh giết đến, lúc này mới phát hiện, bọn họ không hề biết người chỉ huy là ai! Chỉ biết rằng sức chiến đấu của những người này rất mạnh.
“Các anh em, tiêu diệt Tào Bang, báo thù cho những anh em đã ngã xuống của chúng ta!”
A Phi chỉ huy các anh em Bạch Hổ Đường tấn công vào đám địch như sói đói vồ mồi, bọn họ đầy căm thù Tào Bang, không hề có một chút lòng trắc ẩn! Ở võng đạo, bọn họ không nỡ xuống tay nặng với các anh em của mình, vì vậy không thể phát huy toàn bộ sức mạnh, nhưng bây giờ thì khác, đối mặt với kẻ địch, không phải anh chết thì tôi chết.
Có A Phi và những người khác gia nhập, người của Trương Vũ Trạch lập tức giảm bớt được không ít áp lực! Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy thủ đoạn hung tàn và ý chí giết địch mạnh mẽ của các anh em Lang Quân, ngay lập tức bị bầu không khí này cảm hóa!
Thứ mà các anh em Bạch Hổ Đường mang đến là sát khí, mạnh hơn cả tinh anh của Tào Bang! Đường chủ Tào Bang nhìn thấy cảnh này, không dám tin vào mắt mình. Yên Kinh, lúc nào lại xuất hiện một nhóm người có thực lực mạnh mẽ đến vậy.
Cù Đào cũng bị sát khí của nhóm người A Phi làm cho khiếp sợ! Nhìn thấy nhóm người A Phi bọn họ sau khi chém được người của mình còn chém thêm vài đao nữa, thần kinh Cũ Đào không khỏi căng lên! Mặc dù hai đường chủ của Tào Bang kinh sợ sức chiến đấu của nhóm người A Phi, nhưng cũng không để trong lòng, vẫn như cũ liên thủ đối phó Trương Vũ Trạch. Thấy vậy, sắc mặt của Trương Vũ Trạch khẽ trầm xuống, cầm chặt đao thép nghênh chiến với hai đường chủ Tào Bang.
“Ngu ngốc...”
Trương Vũ Trạch đã bị trọng thương, sao có thể chịu được đòn tấn công của hai đường chủ Tào Bang chứ! Đánh chưa đến hai hiệp, phía sau lưng đã bị chém một nhát! Máu tươi tuôn ra! Trọng tâm không vững, liền ngã nhào về phía trước.
Nhưng, đúng vào lúc Trương Vũ Trạch sắp ngã xuống đất, hai bóng người trong đám người mạnh mẽ lao đến, một người dùng một tay đỡ lấy Trương Vũ Trạch, một người khác khí thế ngút trời đứng trước mặt hai đường chủ Tào Bang.