“Ha ha…Diệc Phi, cậu nói xem chiều nay Bek Er đã nói gì với Đông Phương Hạ, sao lại khiến Đông Phương Hạ mệt mỏi như vậy! Không phải bên Châu Úc xảy ra chuyện gì rồi chứ!”
Nhìn thấy hai tròng mắt của Thư Lăng Vy không ngừng chuyển động, đang cố đoán xem lúc chiều Bek Er đã nói gì với Đông Phương Hạ! Nam Cung Diệc Phi suy nghĩ một lát, nói: “Bất kể nói gì, chắc hẳn cũng là có liên quan đến tương lai của nhà họ Bek và Lang Quân! Điều này có thể thấy được qua vẻ mặt của Đông Phương Hạ, mặc dù Đông Phương Hạ không nói gì với chúng ta, nhưng cậu cũng có thể nhìn ra được! Đông Phương Hạ anh ấy rất mệt. Nếu chúng ta không phải là người phụ nữ của anh ấy, hẳn là anh ấy sẽ không biểu hiện sự mệt mỏi trước mặt chúng ta như vậy”.
“Điều này tớ biết, trong nhận thức của tớ, Huyết Lang không có lúc nào là yếu đuối! Anh ấy có thể thể hiện con người thật của anh ấy trước mặt chúng ta, chúng ta nên vui vẻ! Nhưng…Diệc Phi, anh ấy gì cũng không nói với chúng ta, chúng ta muốn giúp cũng không biết làm thế nào!”
Thư Lăng Vy khẽ thở dài! Là một cảnh sát hình sự quốc tế, tự nhận có thể nhìn thấu nỗi lòng của người khác, nhưng đối với chồng chưa cưới của mình, cô lại bất lực!
Diệc Phi cũng rất muốn giúp Đông Phương Hạ, nhưng cũng giống như Thư Lăng Vy đã nói, Đông Phương Hạ gì cũng không nói, các cô giúp thế nào đây! Nếu có lòng giúp nhưng lại làm hỏng chuyện, không những không giúp được Đông Phương Hạ, ngược lại lại ngáng chân anh, vậy thì phiền phức rồi!
Suy nghĩ một chút, Diệc Phi nhẹ giọng nói: “Làm tốt việc của chúng ta là được rồi! Đừng để Đông Phương Hạ phân tâm, nếu anh ấy cần giúp sẽ nói với chúng ta. Lăng Vy, với tính cách của cậu, tớ sợ…”
Diệc Phi còn chưa nói hết lời, cô nhìn thẳng vào Thư Lăng Vy, ánh mắt sâu xa, còn có chút lo lắng.
“Sợ tớ lỗ mãng, làm hỏng việc lớn của Đông Phương Hạ sao?”,
thấy Diệc Phi gật đầu, Thư Lăng Vy lãnh đạm nói:
“Trước đây có lẽ tớ sẽ bất chấp tất cả làm những việc tớ muốn làm, nhưng từ lúc quen biết Đông Phương Hạ, cái đêm Tào Bang và Yamaguchi-gumi giao dịch, tớ không nghĩ giống trước đây nữa! Diệc Phi, đôi khi bình tĩnh lại, tớ cảm thấy mình đã thay đổi rồi! Nghĩ Thư Lăng Vy tớ là ai, vậy mà lại làm theo mệnh lệnh của một cậu ấm. Haizzz…”
Nói đến đây, Thư Lăng Vy thở dài! Khiến Nam Cung Diệc Phi dở khóc dở cười.
Nhìn thấy dáng vẻ Thư Lăng Vy tức giận bất bình, giống như phải chịu rất nhiều uất ức, Diệc Phi lắc lắc đầu: “Câu này nếu để Đông Phương Hạ nghe thấy, tớ thật sự lo lắng hai người sẽ đánh nhau!”
“Ha ha, cãi nhau với anh ấy mấy câu còn được, nếu thực sự đánh nhau! Tớ…ha ha…Thư Lăng Vy tớ sẽ không sợ anh ấy, nhiều nhất không phải chỉ là bị anh ấy đánh cho một trận thôi sao!”
Nghe thấy vậy, Diệc Phi khẽ ngây ra! Cô còn cho rằng Thư Lăng Vy sẽ nói, nhất định phải đánh bại Đông Phương Hạ cơ! Ai ngờ Thư Lăng Vy sẽ như vậy…cái này có chút không giống với Thư Lăng Vy mà Diệc Phi quen biết trước đây.
“Được rồi, tớ không nói với cậu nữa! Tớ ra ngoài xem một chút”.