Mục lục
Huyết Lang báo thù - Đông Phương Hạ - Truyện full tác giả: Âu Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Gì đấy? Anh đá tôi làm gì? Còn đòi uy hiếp tôi nữa!”  

 

“Cháu đá chú? Cháu đá chú bao giờ?”  

 

Đông Phương Hạ càng thêm nghi ngờ. Nhưng nhìn vẻ mặt của chú hai không giống như đang vu oan cho mình, anh bèn ngước mắt nhìn sang. Phát hiện ra ánh mắt đắc ý của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ sửng sốt. Anh bất chợt cúi người nhìn xuống gầm bàn, mới thấy chú hai duỗi dài chân, hoàn toàn chắn trước chân anh. Nếu Thư Lăng Vy muốn đá anh thì nhất định sẽ đá trúng chú hai.  

 

Đông Phương Hạ không khỏi phiền muộn. Anh muốn nói với chú hai là không phải anh đá, nhưng dù sao Thư Lăng Vy cũng là người phụ nữ của anh, không thể làm cô xấu hổ được. Đôi mắt của Đông Phương Hạ đảo quanh, vừa ăn cơm vừa nín cười, lén gửi tin nhắn cho Thư Lăng Vy.  

 

Thư Lăng Vy vẫn luôn chú ý Đông Phương Hạ, thấy anh và chú hai thì thầm gì đó với nhau, ánh mắt của chú hai như muốn lôi anh ra ngoài xử bắn, còn Đông Phương Hạ thì ngơ ngác chẳng hiểu gì. Cô đang định đá Đông Phương Hạ một cái nữa thì chiếc điện thoại trong túi rung lên.  

 

“Thư Lăng Vy, cô muốn chết phải không? Không thấy tôi bị thương hay sao mà lại dùng sức lớn như thế?”  

 

Đọc được tin nhắn của Đông Phương Hạ, Thư Lăng Vy lập tức nhắn lại: “Hừ, đá anh cũng là vì chị Lăng Vy này coi trọng anh, cho anh mặt mũi! Đừng có mà không biết điều”.  

 

Khi màn hình điện thoại hiện lên chữ “đã gửi”, Thư Lăng Vy lại đá Đông Phương Hạ một cái nữa, còn bày ra dáng vẻ chiến thắng với anh.  

 

“Thằng nhóc, còn đá nữa! Có tin tôi cho anh ăn đạn không?”  

 

Bị đá hai cái liền, Đông Phương Hùng cất cao giọng hơn lần trước. Nhìn thấy khóe môi giật giật của chú hai, Đông Phương Hạ biết, nếu ông nội không ở đây thì đoán chừng chú hai đã lôi anh ra ngoài “tâm sự” rồi.  

 

Đông Phương Hạ cố nhịn cười, hai vai không ngừng run rẩy. Anh vừa gắp thức ăn cho vào miệng là lập tức bị sắc.  

 

“Khụ khụ khụ...”, Đông Phương Hạ sắp cười ra nước mắt luôn rồi.  

 

“Con trai, con ăn từ từ thôi, có ai giành với con đâu!”  

 

Thấy thế, Hác Hàm Nguyệt đau lòng nói. Giây tiếp theo, Đông Phương Hạ bỗng cười phá lên, ngồi xổm xuống dưới đất.  

 

Gia giáo của nhà họ Đông Phương rất nghiêm ngặt, huống chi còn có ông cụ ở đây. Chắc cũng chỉ có một mình Đông Phương Hạ dám làm thế trước mặt ông cụ thôi, đâu còn người thứ hai nữa.  

 

Vì tiếng cười ấy, mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào người Đông Phương Hạ. Thấy anh ôm bụng, ngồi xổm trên mặt đất cười nắc nẻ, Đông Phương Hùng bực mình, muốn dạy cho thằng cháu này một bài học. Nhưng ông cụ đang ở đây, nên ông ấy không dám.  

 

Thấy vậy, ông cụ chỉ lắc đầu, sao đứa cháu trai này lại ngồi xổm xuống đất cười thế kia? Thấy Đông Phương Hùng tức đến mức trợn ngược mắt lên, ông cụ không mắng Đông Phương Hạ, không có nghĩa là sẽ không mắng Đông Phương Hùng, lập tức nghiêm giọng nói:  

 

“Đông Phương Hùng, anh đường đường là một trung tướng, chẳng lẽ còn không hiểu quy củ hả? Có cần tôi đọc lại gia quy của nhà họ Đông Phương cho anh nghe không?”  

 

 

 

“Đây là kết quả xét nghiệm nửa chai chất lỏng màu vàng mà anh sai người mang tới châu Úc. Còn đây là tư liệu nội bộ của tập đoàn Thiên Thành, chứng cứ phạm tội của bọn họ đều có trong đó. Anh xem qua đi”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK