Đông Phương Hạ: “...”
Thấy dáng vẻ như cạn lời của Đông Phương Hạ, Diệc Phi bật cười!
Nụ cười mê hồn của Diệc Phi suýt nữa khiến Đông Phương Hạ thần kinh đảo loạn, đảo mắt nói: “Diệc Phi, em xem ở đây trăng thanh gió mát, lại không có người, chúng ta có nên... hehe…”, nói xong, Đông Phương Hạ cười âm hiểm, đảo quét toàn thân Diệc Phi.
“Vô vị…”
Diệc Phi thực sự cạn lời với Đông Phương Hạ, trừng mắt với Đông Phương Hạ một cái, đi về phía trước! Hai vệ sĩ vừa nghe thấy Đông Phương Hạ có suy nghĩ giết họ nên cũng không vui! Nhưng, bọn họ tin cậu Đông Phương có thể giết bọn họ, vì sát khí vừa nãy quá sắc bén.
“Lưu manh, anh không đến phía căn cứ xem à! Mười mấy phút nữa là người của anh hành động rồi!”, phát hiện Đông Phương Hạ đứng tại chỗ không đi, Diệc Phi quay đầu nhắc nhỏ một tiếng.
Đông Phương Hạ cười ha ha rồi đi theo, chuyện tối nay tiêu diệt căn cứ, làm sao Đông Phương Hạ không đích thân đi xem, màn biểu diễn này, tin rằng chắc chắn sẽ rất đặc sắc, những thứ trong căn cứ, tin rằng sẽ khiến mọi người kinh ngạc!
Vương Thiến Thiến trở về căn cứ theo một con đường bí mật. Theo kế hoạch lúc trước, cô ta không nên gửi bất cứ tin tức gì cho Đông Phương Hạ trong thời điểm này, bởi vì nếu để nhà họ Tư Mã tra ra thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Vương Thiến Thiến chấp nhận mạo hiểm là vì điều gì?
Kể từ lúc bị thương, Tư Mã Lâm và Tư Mã Trưởng Phong lúc nào cũng lo ngay ngáy. Mới ở bệnh viện được vài ngày, hai bố con họ đã về căn cứ. Dù sao ở đây cũng toàn là người của bọn họ, mức độ an toàn cao hơn. Cho dù đám sát thủ ấy muốn ra tay tiếp thì cũng phải áng chừng năng lực của mình.
Tư Mã Trưởng Phong bị thương ở căn cứ, vậy nên sau đó anh ta đã tăng cường mức độ canh gác phòng ngự ở căn cứ.
Vương Thiến Thiến trở lại căn cứ, thấy trong căn biệt thự nhỏ cạnh biệt thự chính có thêm một số người, bèn gửi tin nhắn cho Đông Phương Hạ.
Đúng như những gì Đông Phương Hạ nghĩ, hiện tại Yên Kinh đã bị cục trưởng Phương và các anh em Lang Quân canh giữ ở các lối ra, Trụy Huyết không trốn đi được. Hơn nữa, nhiệm vụ của cô ta vẫn chưa hoàn thành, vậy nên mới liên lạc với Tư Mã Lâm, tới căn cứ ẩn náu tạm thời. Không chỉ có thế, cô ta còn báo cáo chuyện ở Yên Kinh cho sếp của bọn họ - Hồn Linh.
Sau khi Trụy Huyết trốn vào căn cứ, Hồn Linh cử mấy cao thủ từ châu Âu tới, mong có thể giết được Đông Phương Hạ. Tai họa đã gây ra rồi, nếu Hồn Linh biết trước rằng cậu cả của nhà họ Đông Phương nước Z chính là Bek Ji - cậu chủ nhà họ Bek, thì đã chẳng mạo muội ra tay.
Lúc này, bọn họ phải giết Huyết Lang càng sớm càng tốt thì mới có cơ hội lật ngược tình thế. Thế nhưng, không ai ngờ rằng Huyết Lang lại hành động nhanh như thế. Hai ngày trước mới bị thương phải chữa trị, tối nay đã tấn công Tào Bang, rõ ràng mục tiêu chính là nhà họ Tư Mã.
Tư Mã Lâm quấn băng gạc khắp người, đang nằm trên xô pha, thấy Vương Thiến Thiến an toàn trở về, ông ta bèn hỏi: “Thiến Thiến, tình hình bên ngoài sao rồi?”
“Tào Nghị Hùng chết rồi, trên cơ bản Tào Bang đã bị Lang Quân diệt sạch. Bố nuôi, Tào Nghị Hùng chưa tiêu hủy những thứ đó, Huyết Lang dẫn người đánh vào cao ốc Phi Hùng, lấy được chứng cứ trong phòng làm việc của ông ta rồi”.
“Cái gì? Tào Nghị Hùng chết rồi? Đông Phương Hạ đã lấy được những thứ đó?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Tư Mã Lâm trở nên đờ đẫn, cả người như cạn kiệt sức lực, hai tay buông thõng xuống. Ông ta thì thào: “Hết rồi, hết thật rồi! Tên Tào Nghị Hùng chết tiệt đó, bố đã cảnh cáo ông ta ngay từ đầu, bảo ông ta tiêu hủy đống chứng cứ ấy rồi. Ông ta muốn giữ lại đường lui cho mình, nhưng lại khiến nhà họ Tư Mã chúng ta rơi vào đường cùng. Bây giờ người của Đông Phương Hạ đã bao vây căn cứ, người của hắn mà đánh vào rồi phát hiện những thứ ở đây, nhà họ Tư Mã sẽ tiêu đời!”