“Huyết Lang, cậu là chỉ huy, ai dám chống lại cậu. Địa bàn thì không thể chia đều tăm tắp được, cố gắng làm sao cho mức chênh lệch nhỏ nhất thôi, những chuyện khác giao cho các đường chủ. Cũng như lời cậu nói đó, Lang Quân nhiều thành viên như thế, bây giờ địa bàn mở rộng, một mình cậu không thể quản hết được”.
Bạch Vỹ dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Thực ra các anh em đều biết người vất vả nhất trong khoảng thời gian này không phải là những người cầm đao lên chiến trường, mà chính là Huyết Lang cậu. Nhiều kế hoạch chi tiết như thế, tất cả đều do một mình cậu chỉ huy. Cậu phải bày mưu nghĩ kế, để Hải Bang và Tào Bang đánh nhau, Lang Quân chúng ta mới có cơ hội phát triển. Mọi kế hoạch đều cần suy nghĩ, lao động trí óc còn mệt hơn lao động chân tay ấy chứ”.
“Đây cũng là điều mà tôi nên làm thôi mà, cuộc chiến với Tào Bang và nhà họ Tư Mã là do tôi mà ra. Nếu không có các anh em giúp tôi, một mình tôi đâu thể làm được”.
Những lời Đông Phương Hạ nói là thật, hơn nữa rất khiêm tốn. Về điểm này, Bạch Vỹ cũng đã nhìn ra. Những cao thủ như Tây Môn Kiếm, Trình Thành, Dạ Ảnh, Dạ Phong, Hồ Ngạn Hạo, bất kể ở đâu thì bọn họ cũng sẽ là một nhân vật đáng gờm. Cộng thêm các cao thủ nhà họ Bek mà Trình Thành dẫn tới và các anh em tử sĩ của Thanh Long, những lực lượng ấy đủ để giết các thành viên nòng cốt của Tào Bang và tiêu diệt nhà họ Tư Mã. Huống chi Huyết Lang còn có chỗ dựa vững chắc là nhà họ Đông Phương.
Nhưng như vậy thì không thể khống chế địa bàn ở Yên Kinh được.
“Cậu chủ, tôi có ý này, không biết có nên nói hay không”.
“Anh em chúng ta mà có gì không nói được. Nói đi!”
Tây Môn Kiếm do dự giây lát rồi trầm ngâm nói: “Quy mô của Lang Quân dần dần mở rộng, tôi đề nghị lựa chọn một người có danh vọng, năng lực và mưu trí để chỉ huy toàn cục khi cậu rời khỏi Yên Kinh. Nếu không, cậu mà vắng mặt, người ở phương nam nhân lúc chúng ta chưa đặt vững nền tảng để tấn công, vậy thì mấy vị đường chủ sẽ tốn thời gian thương lượng đối sách. Tình báo ở chỗ Dạ Phong sẽ không tới tay chúng tôi nhanh được, nhất là những tình báo cơ mật, cô ấy sẽ không nói cho chúng tôi”.
“Ừm, anh Kiếm nói rất có lý, tôi tán thành chuyện này”.
Mặc dù Trình Thành thích đùa, nhưng không phải kẻ ngốc, nếu không thì Đông Phương Hạ đã chẳng điều anh ta từ châu Úc tới Đông Bắc, còn dẫn theo nhiều cao thủ như thế.
“Bạch Vỹ, anh thì sao? Anh có ý kiến gì về chuyện này không?”, Đông Phương Hạ không đáp lại ngay, mà quay sang hỏi Bạch Vỹ.
Chuyện này quá quan trọng, có thể nói là nắm giữ quyền hành trong Lang Quân, Bạch Vỹ không dám nói bừa. Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, anh ta cân nhắc câu chữ: “Đây cũng được coi là một sách lược, nhưng nếu người được lựa chọn lại nhân lúc cậu không ở Yên Kinh để làm ra chuyện gì có lỗi với các anh em thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Vậy nên tôi tạm thời không lên tiếng về lời đề nghị của Tây Môn, phải xem là chọn ai đã”.
Bạch Vỹ là quản lý của Lang Quân, địa vị cao hơn cả bốn đường chủ. Lời anh ta nói, Đông Phương Hạ sẽ tiếp thu và đưa ra sách lược tương ứng. Đồng thời, Đông Phương Hạ cũng hiểu nỗi lo của Bạch Vỹ, dù sao người được lựa chọn sẽ nắm giữ quyền hành gần bằng với anh, có thể tùy ý điều động người của bất cứ một đường nào, chỉ không bao gồm mấy đường chủ chốt trong tay Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ im lặng suy tư về những ý kiến của Tây Môn Kiếm, Trình Thành và Bạch Vỹ. Một lát sau, hai hàng lông mày nhíu chặt của anh giãn ra, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Tôi tán thành chuyện này. Lang Quân không phải của riêng Đông Phương Hạ này, mà là thành công do các anh em gây dựng lên.
Tây Môn, Bạch Vỹ, hai người thuật lại chuyện mà chúng ta đã nói tối nay cho Dạ Ảnh và mấy vị đường chủ, sau đó cùng nhau bàn bạc rồi chọn người.
Hai ngày sau, chúng ta sẽ họp, tiến hành phân chia địa bàn trong cuộc họp đó luôn”.