Đông Phương Hạ không thích chia lìa chút nào. Vừa mới nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của Bek Er, bây giờ lại cảm nhận được nỗi buồn lúc chia ly của Tiểu Lâm, Đông Phương Hạ lòng đau như cắt. Anh vuốt ve mái tóc của Tiểu Lâm, ngửi hương thơm trên người cô ấy, ngẩng mặt lên trời để nước mắt không trào ra.
Một lát sau, anh dịu dàng lau nước mắt vương trên má Tiểu Lâm, mỉm cười nói: “Chăm sóc tốt cho bản thân đó, đừng có nghịch ngợm. Bảo vệ chị Bek Er của em, đến châu Úc thì nhớ nói với anh”.
“Vâng, sư huynh, anh cũng phải cẩn thận nhé!”
Lúc này, Bek Er đi tới. Ánh mắt chứa đựng tình cảm của cô ấy chạm vào đôi mắt lóng lánh của Đông Phương Hạ. Đông Phương Hạ nhẹ nhàng ôm lấy Bek Er, nhỏ giọng nói: “Những gì cần nói thì anh đã nói cả rồi. Chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để quá mệt mỏi”.
Giây phút Đông Phương Hạ ôm lấy Bek Er, Zag, Dạ Nguyệt, Dạ Vân quỳ một gối xuống, sau đó tất cả các cao thủ cũng làm theo. Đó là một cách thức chào tạm biệt của các anh em với cậu chủ nhà mình. Bek Ji luôn là cậu chủ trong lòng các cao thủ nhà họ Bek.
Thấy các cao thủ nhà họ Bek quỳ xuống trước Đông Phương Hạ, Đông Phương Viêm, Đông Phương Hùng và các chiến sĩ trong trang viên đều sững sờ cả người. Đông Phương Viêm cảm thán địa vị của con trai mình ở nhà họ Bek, các chiến sĩ thì cảm thấy nghi hoặc trước thân phận của cậu cả.
Giờ khắc này, Đông Phương Hạ đứng ở chính giữa, khí chất và khí thế trên người anh bùng lên, khiến người ta cảm thấy cao xa không thể chạm vào được.
Đông Phương Hạ không tiễn Bek Er tới sân bay. Không phải anh không muốn đi, mà không muốn chuyện Bek Er bí mật tới Yên Kinh bị lộ ra ngoài. Nhìn Bek Er vào xe, anh vẫy tay chào tạm biệt.
Sau khi đoàn xe sang trọng ra khỏi trang viên, Đông Phương Hạ đi theo ra ngoài, hai tay đút trong túi quần. Anh đứng trước cổng, nhìn đến khi đoàn xe biến mất trong bóng đêm mà vẫn không rời mắt.
Nhóm Đông Phương Viêm đã trở lại biệt thự rồi, chỉ còn Diệc Phi và Lăng Vy ở đây, nhưng bọn họ đứng đằng sau Đông Phương Hạ.
Nhìn bóng dáng cao lớn của anh, nhìn mái tóc bay lên trong gió, Diệc Phi muốn bước lên phía trước, nhưng lại sợ quấy rầy anh. Giờ khắc này, bọn họ bỗng phát hiện ra Đông Phương Hạ thật lẻ loi, bóng dáng anh tang thương đến thế.
Bek Er, Tiểu Lâm, Dạ Nguyệt, Dạ Vân đi rồi, Đông Phương Hạ rất buồn. Anh tựa vào tường, ánh mắt thê lương vẫn nhìn theo hướng mà đoàn xe biến mất.
Diệc Phi và Lăng Vy nhìn nhau. Từ vẻ mặt của Đông Phương Hạ, bọn họ biết anh có rất nhiều điều chưa nói. Người đàn ông mà bọn họ yêu luôn cất giấu một vài chuyện trong lòng.
Hai cô gái đi tới đỡ lấy Đông Phương Hạ, lại phát hiện ra thân thể anh hơi run rẩy, khóe mắt ươn ướt. Lúc này bọn họ mới biết, trong lòng anh khó chịu hơn bề ngoài nhiều.
“Đông Phương Hạ, về thôi! Bek Er và Tiểu Lâm đi xa rồi”.
Diệc Phi dịu dàng nhắc nhở. Dứt lời, cô và Thư Lăng Vy định dìu Đông Phương Hạ về.