Sau bữa ăn, Đông Phương Hạ kéo Thư Lăng Vy theo sau mấy người Quý Mạch đi ra khỏi phòng bao, Thư Lăng Vy mới nói nhỏ: “Không ngờ anh đối xử ác với tình địch như vậy!”
“Cô có ý gì, tôi không phải đang giúp cô sao?”
“Giúp tôi? Đây vốn là việc của anh! Hầy… Đông Phương Hạ, anh nói xem nếu Quý Mạch không có tiền thanh toán thì làm thế nào?”
“Không phải chứ! Chỉ là hơn hai triệu thôi, không phải cảnh sát hình sự các cô nghèo như vậy chứ! Hơn nữa, nhà hàng này là tầm quốc tế, không có tiền còn dám mời người mình thích đến đây tiêu tiền, đây không phải tự vả vào mặt mình sao?”
Thư Lăng Vy nghe xong, lại nhìn dáng vẻ vui mừng trên nỗi khổ của người khác của Đông Phương Hạ, cô liền trợn mắt! Anh cho rằng ai ai cũng như anh, luôn mang theo người một tấm thẻ kim cương số lượng có hạn có thể bội chi hàng tỷ đô tại các ngân hàng lớn trên thế giới sao.
Quý Mạch đến quầy thu ngân, đau lòng đưa ra thẻ ngân hàng của mình, khóe mắt liếc nhìn Đông Phương Hạ phía sau, khi nhìn thấy Thư Lăng Vy và Đông Phương Hạ ở bên đó không những đùa nhau, Đông Phương Hạ còn ôm Thư Lăng Vy, Quý Mạch thực sự rất nghi ngờ rốt cuộc họ có phải là chị em không.
“Xin lỗi, thưa anh! Số dư của anh không đủ”.
Giọng nói ngọt ngào của cô lễ tân kéo về dòng suy nghĩ của Quý Mạch, khi nghe thấy số dư trên tài khoản của mình không đủ, Quý Mạch lúng túng, khuôn mặt tối sầm, hỏi nhỏ: “Còn thiếu bao nhiêu?”
“Gần một triệu!”
“Cô à, hôm nay ra khỏi nhà tôi không cẩn thận làm rơi thẻ khác ở nhà rồi! Cô xem thế này được không, tôi đặt chứng minh thư của tôi ở chỗ các cô, sau này lại đến lấy?”
Lúc này, khuôn mặt trắng ngần của Quý Mạch không phải tái nhợt, mà là ửng đỏ! Vài người bên cạnh không ngừng nhìn anh ta với ánh mắt khinh thường, vẫn may cấp dưới của anh ta đã ra ngoài, nếu không, thể diện này mất hết rồi.
“Xin lỗi, thưa anh! Việc này tôi không quyết định được, anh đợi chút, tôi thông báo cho giám đốc!”, cô lễ tân vẫn cười nhàn nhạt.
Đông Phương Hạ ở một bên nhìn cảnh này, cười thầm! Mẹ kiếp, lần này biết lợi hại rồi chứ! Muốn tán người phụ nữ của tôi, đây chỉ là trừng phạt nhỏ thôi, lần sau tôi mặc kệ anh có phải là cảnh sát hình sự hay không, tôi nhất định lột sạch rồi ném anh ra đường.
“Cười đủ chưa? Cười đủ rồi thì mau đi giải vây đi!”
“Sao tôi phải đi giải vây, cũng không phải tôi làm chủ nhà?”
Thư Lăng Vy nắm tay thành nắm đấm, lắc lắc trước mắt Đông Phương Hạ!
Đông Phương Hạ thấy vậy liền làm động tác đầu hàng, gọi Tây Môn Kiếm đợi ở ngoài cửa, đưa thẻ kim cương của mình cho anh ta, bảo anh ta đi thanh toán.
Thư Lăng Vy và Tây Môn Kiếm đi đến quầy, Đông Phương Hạ quay người đi ra bên ngoài.
Lúc này, giám đốc sảnh vừa hay xuất hiện ở đại sảnh, đang định lên tiếng liền nhìn thấy Tây Môn Kiếm đưa một tấm thẻ. Khi nhìn thấy là thẻ kim cương số lượng có hạn của ngân hàng Thụy Sỹ, giám đốc liền ngẩn người chốc lát, sau đó hơi khom người trước mặt Tây Môn Kiếm, mới nói: “Thưa anh, mong anh thứ lỗi cho sự không hiểu biết của chúng tôi! Gây phiền phức cho anh, mong anh lượng thứ! Số tiền bữa ăn hôm nay coi như nhà hàng chúng tôi xin lỗi anh, anh xem, được không?”
Giám đốc là người đã được đào tạo chuyên nghiệp, tấm thẻ kim cương này, ông ta chỉ từng nghe thầy giáo nói đến khi đào tạo, chưa từng nhìn thấy! Loại thẻ này, toàn thế giới chỉ có mười mấy chiếc, người có nó sẽ thiếu tiền sao? Chắc chắn là nhân vật nổi tiếng trên thế giới! Nhưng, nhân vật như vậy sao lại đến Yên Kinh.
Quý Mạch nhìn thấy thẻ kim cương này cũng trố mắt! Nhưng khi anh ta nhìn thấy người lạ mặt như Tây Môn Kiếm cung kính lùi lại phía sau Thư Lăng Vy, hết kinh ngạc lại mơ hồ!
Giám đốc nhìn thấy Tây Môn Kiếm lùi lại phía sau Thư Lăng Vy, mới nhận ra người phụ nữ trước mắt mới là chủ thực sự, lập tức nhìn sang Thư Lăng Vy, ánh mắt như cầu xin.
Nếu Thư Lăng Vy để bụng chuyện này, thì nhà hàng này coi như xui xẻo rồi!
“Giám đốc, chúng tôi đến tiêu tiền, ông mau chóng tính tiền đi! Chúng tôi đang vội”, Thư Lăng Vy nói xong, ra ý bảo Tây Môn Kiếm đến quầy thu ngân tính tiền.
“Lăng Vy, việc này...”, Quý Mạch hoàn toàn ngây người.
“Trưởng phòng, Lăng Vy không phải anh nên gọi, tôi đã sớm nói với anh, tôi đã có chồng chưa cưới! Anh đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa, để chồng chưa cưới của tôi nhìn thấy, e rằng không hay lắm...”, Thư Lăng Vy nói xong, nhìn ra Đông Phương Hạ ở phía xa.
Quý Mạch thấy vậy, sắc mặt liền âm trầm: “Tiểu Phi là chồng chưa cưới của cô?”
“Anh ấy tên là Đông Phương Hạ!”, Thư Lăng Vy nói xong, quay người đi về phía Đông Phương Hạ, để lại Quý Mạch ngẩn người tại chỗ.
Đông Phương Hạ! Cậu chủ của nhà họ Đông Phương ở Yên Kinh, Huyết Lang của Lang Quân! Quý Mạch nghĩ đến đây hận không thể tự tát mình hai cái, vốn nghĩ rằng những lời từ chối mình của Thư Lăng Vy chỉ là cái cớ, không ngờ là thật!
Đông Phương Hạ, cậu lại giả làm heo mà ăn thịt hổ! Giả ngốc trước mặt tôi, khiến tôi mất mặt, món nợ này, sớm muộn cũng phải tìm cậu đòi lại! Cậu là cậu chủ của nhà họ Đông Phương thì đã làm sao! Huyết Lang của Lang Quân thì đã làm sao, đừng quên tôi là cảnh sát hình sự quốc tế, quyền thế nhà họ Đông Phương các cậu có lợi hại thế nào, cũng chỉ là trong nước Z! Một khi cậu ra khỏi nước Z, xem tôi chơi cậu thế nào.
Quý Mạch nổi giận, đầu óc không tỉnh táo, thật không biết anh ta làm đến chức trưởng phòng thế nào, lại bỏ qua thẻ kim cương vừa nãy có hàm ý gì. Nếu anh ta biết Đông Phương Hạ không những là cậu chủ của nhà họ Đông Phương, còn là cậu chủ nhà họ Bek, là Huyết Lang mà ngay cả cảnh sát hình sự quốc tế họ cũng không muốn chọc vào, thì anh ta còn muốn gây rắc rối với Đông Phương Hạ nữa không.
Cảnh sát hình sự quốc tế lợi hại, nhưng Huyết Lang còn lợi hại hơn anh ta! Mong rằng Quý Mạch hiểu chuyện một chút, đừng đợi khi Đông Phương Hạ ra nước ngoài thì gây rắc rối cho Đông Phương Hạ, nếu không... điều chờ đợi Quý Mạch chỉ có một con đường! Huyết Lang điên cuồng thế nào trong thế giới ngầm, sao Quý Mạch không liên tưởng Huyết Lang của nhà họ Bek với Huyết Lang trước mắt chứ!