Đông Phương Hạ ngăn Trương Vũ Trạch đang định ngồi dậy: “Nằm xuống, đừng cử động!”, anh nói xong, kiểm tra thương tích của Trương Vũ Trạch rồi nói: “Qua mấy ngày nữa là hồi phục hoàn toàn! Mấy ngày này anh cứ yên tâm ở đây dưỡng thương, đợi lành hẳn rồi đi!”
Trương Vũ Trạch nghe xong liền ngửa cổ thở dài: “Lẽ nào Huyết Lang thực sự muốn để tôi lành vết thương rồi ra đi sao?”
“Không muốn, người như anh không gia nhập Lang Quân là tổn thất của tôi! Nhưng tôi sẽ không ép buộc anh, anh muốn rời đi sẽ không có ai ngăn cản!”
Đông Phương Hạ thực sự không muốn để Trương Vũ Trạch bỏ đi, trước đây anh lập kế hoạch hãm hại Trương Vũ Trạch, vừa có thể tiêu diệt Hải Bang, cũng muốn kéo Trương Vũ Trạch về trận doanh của mình. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Trương Vũ Trạch thực sự không muốn gia nhập Lang Quân, Đông Phương Hạ cũng không ép, nhưng phải để Trương Vũ Trạch thề, vĩnh viễn không làm kẻ thù của Lang Quân! Con ngựa thiện chiến này, một khi người có tầm nhìn phát hiện và đánh giá cao, sau này sẽ là kẻ địch mạnh của mình.
Trương Vũ Trạch nhìn ba người Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Hồ Ngạn Hạo phía sau Đông Phương Hạ, nghĩ đến những người này không màng tất cả thà bị thương cũng phải cứu mình trên chiến trường, tối qua Huyết Lang còn lấy tính mạng yểm hộ Tây Môn Kiếm cõng hắn rời đi.
Trương Vũ Trạch nghĩ đến những điều này, hắn trọng nghĩa khí làm sao có thể bỏ đi chứ! Hắn cố gắng chống người dậy, với sự dìu đỡ của Quân Tử, quỳ một chân phía trước Đông Phương Hạ.
“Nếu Huyết Lang không chê, Trương Vũ Trạch tôi tình nguyện gia nhập Lang Quân, thề chết đi theo Huyết Lang! Lên núi đao xuống biển lửa, chỉ dựa vào một câu nói của Huyết Lang”.
Mấy người Tây Môn Kiếm thấy vậy, trong lòng rất vui mừng! Trương Vũ Trạch gia nhập Lang Quân, đúng là như hổ mọc thêm cánh!
Đông Phương Hạ do dự! Người như Trương Vũ Trạch đáng được tôn trọng, thế là nói: “Vũ Trạch, anh đứng dậy trước đi, sau khi tôi nói chuyện này với anh, anh quyết định xem có muốn gia nhập Lang Quân không”.
“Mời Huyết Lang nói!”
Đông Phương Hạ ngồi xuống, trầm ngâm nói: “Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, bắt đầu từ tối hôm anh muốn giết tôi, đã có một âm mưu nhằm vào anh, đặc biệt là tôi điều tra được thông tin của anh, được biết là anh nhân vật số hai của Hải Bang, tôi càng thêm kiên định muốn anh trở thành anh em của tôi, thế là, một loạt những sự việc trùng hợp và sự cố liên tiếp xảy ra giữa Hải Bang các anh và Tào Bang, chắc anh biết tôi đang nói đến điều gì!”
Đương nhiên Trương Vũ Trạch hiểu Đông Phương Hạ nói đến điều gì, trước đây hắn đã đoán được! Làm kẻ địch với người như vậy, Trương Vũ Trạch hắn còn sống sót, có lẽ là vì Đông Phương Hạ xem trọng hắn! Sau một hồi trầm tư, hắn ôm tâm trạng nghi hoặc, nhìn đám Tây Môn Kiếm một cái, hỏi Đông Phương Hạ:
“Vào tối hôm thiếu bang chủ Tào Bang đưa người tấn công Tống Khải, cái chết của bang chủ là thế nào? Nếu Huyết Lang biết, xin nói cho tôi biết!”
“Tống Thành Hải là do tôi giết! Vũ Trạch, nếu anh muốn báo thù cho ông ta, tôi có thể cho anh cơ hội, giết tôi!”, Tây Môn Kiếm đứng ra. Bạch Vỹ bước lên trước một bước nói: “Tối đó, người quấn lấy anh, thả tên sống sót duy nhất của Tào Bang đi là tôi!”
Nếu Đông Phương Hạ không thẳng thắn với Trương Vũ Trạch, Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ sẽ không nói ra những điều này.
Trương Vũ Trạch nghe xong cũng không nổi giận, mà thở dài một hơi, yếu ớt nói: “Việc trong dự liệu, Huyết Lang, cậu thật đáng sợ! Lại làm mọi việc hoàn hảo như vậy khiến lão hồ ly Tào Nghị Hùng cũng không nhận ra! Huyết Lang cậu có thể thẳng thắn với Trương Vũ Trạch tôi, chứng minh cậu là người đáng để đi theo! Trước đây chúng ta mỗi người một phe, những việc này rất bình thường! Thôi, tôi tình nguyện gia nhập Lang Quân, làm anh em của các cậu!”
Trương Vũ Trạch không có gì để báo đáp ân tình của Đông Phương Hạ, chỉ có gia nhập Lang Quân, mở rộng lãnh thổ cho Đông Phương Hạ mới có thể khiến hắn yên tâm! Còn việc giết Tống Thành Hải là việc đã không thể làm được gì rồi!
“Ha ha… Vũ Trạch, quả nhiên cậu chủ không nhìn nhầm người! Chào mừng anh gia nhập đại gia đình của chúng tôi!”, Hồ Ngạn Hạo cười lớn.
“Anh Hồ, sau này nếu có chỗ nào không đúng, xin anh chỉ giáo nhiều thêm!”, Trương Vũ Trạch nói xong chuyển ánh mắt sang Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ: “Tây Môn, không phải tôi không muốn báo thì cho bang chủ, mà tôi không giết được anh! Bạch Vỹ, nếu có thời gian, chúng ta có thể so tài. Hai người cứu tôi hai lần, nếu Trương Vũ Trạch tôi làm việc có lỗi với các anh, trời đất không dung!”
“Vũ Trạch, anh nói vậy ngược lại khiến chúng tôi cảm thấy có lỗi với anh! Nhưng cũng tốt, đã qua rồi thì cho nó qua đi! Sau này không nhắc nữa, từ nay, chúng ta đối xử chân thành với nhau!”
Đông Phương Hạ đưa tay ra, thấy vậy, Trương Vũ Trạch đặt tay lên mu bàn tay của Đông Phương Hạ, thế là, bốn đôi tay cùng hợp vào nhau! Tất cả cùng bật cười.
“Quân Tử, sao cậu còn đứng im ở đó!”