Dạ Ảnh, Dạ Phong và mọi người không nghi ngờ lời nói của cậu chủ nhà mình, Bạch Vỹ bán tín bán nghi, Trương Vũ Trạch lại không tin lời Đông Phương Hạ, ban đầu nếu Lang Quân thực sự có thực lực tiêu diệt Tào Bang, sao lại phải làm sự việc phức tạp như vậy! Tào Bang là bang phái lớn hàng đầu phía Bắc, thực lực không thể coi thường, sao Huyết Lang lại nói lời ngông cuồng.
Nhưng đảo mắt suy nghĩ, Trương Vũ Trạch liền hiểu ra! Vì sự phát triển của Lang Quân đã vượt quá dự liệu của hắn, trước khi chưa gia nhập Lang Quân, hắn nghĩ rằng Lang Quân muốn tiêu diệt Tào Bang thì phải trả cái giá đắt, nhưng từ sau khi những người đó xuất hiện tối hôm trước, hắn lại lo lắng thay cho Tào Nghị Hùng.
Đông Phương Hạ đứng lên đi đến phía sau hai chị em Dạ Ảnh và Dạ Phong, cúi người đặt tay lên đôi vai nhỏ nhắn mê hoặc lòng người, nói với mấy người Hồ Ngạn Hạo: “Tối nay, nửa tiếng sau khi tôi đến cao ốc Phi Hùng, các anh phát động tấn công với tất cả địa bàn của Tào Bang! Bốn chiến đường Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ phải dùng tốc độ nhanh nhất kiểm soát địa bàn của các chiến đường Tào Bang, còn kế hoạch hành động của bốn chiến đường, các anh tự bàn bạc quyết định”.
“Không vấn đề! Nhưng cậu chủ, ngộ nhỡ kế hoạch định sẵn của chúng tôi xung đột với bên phía cậu thì sao?”, Dạ Phong quay khuôn mặt tuyệt mỹ, lo lắng nhìn cậu chủ nhà mình.
Ánh mắt Trương Vũ Trạch đặt lên Đông Phương Hạ, chuyện lớn như vậy, sao Huyết Lang không đích thân hạ lệnh, lại để bốn vị đường chủ tự bàn bạc, ngộ nhỡ ý kiến của bọn họ không đồng nhất, xảy ra mâu thuẫn, đến lúc đó kế hoạch thất bại phải làm thế nào!
Đông Phương Hạ lắc đầu: “Không phải Tào Nghị Hùng đã điều một nửa cao thủ của bọn chúng đến cao ốc Phi Hùng sao! Đã như vậy, thì các chiến đường khác của bọn chúng chỉ còn lại một nửa cao thủ! Đối với các anh mà nói, đó không phải là vấn đề. Nhiệm vụ của các anh là kiểm soát tất cả chiến đường của Tào Bang cho tôi, không cần quản những việc khác. Việc này cũng không ảnh hưởng đến phía tôi. Sau khi kiểm soát được địa bàn của bọn chúng, bất kể xảy ra việc gì cũng không được rời đi!”
“Vâng, cậu chủ, chúng tôi đi sắp xếp trước”.
“Đi đi!”
Hồ Ngạn Hạo và Dạ Phong rời đi, Đông Phương Hạ thì thầm bên tai Dạ Ảnh mấy câu, Dạ Ảnh cung kính đáp lại một tiếng, sau đó cũng lui ra ngoài.
Lúc này, cánh cửa phòng khách tầng bốn bị người khác đẩy mở! Tây Môn Kiếm đưa theo hai người đi vào. Lúc Trương Vũ Trạch nhìn thấy hai người phía sau Tây Môn Kiếm, hắn liền ngẩn người, sau đó chuyển ánh mắt sang Đông Phương Hạ.
Trương Vũ Trạch biết hai người này, mà còn đã biết từ trước đó rất lâu! Cậu Hác có năng lực nhất trong bốn thiếu gia Yên Kinh, hiện tại là trưởng phòng của cục an ninh quốc phòng. Cục trưởng Phương ở Yên Kinh, nghe nói rất muốn thăng quan tiến chức, trở thành cục trưởng của tổng cục Yên Kinh, cục trưởng Phương đúng là khắc tinh trong thế giới ngầm của họ.
Sao hai người này lại đến đây cùng lúc! Lẽ nào là Huyết Lang bảo họ đến, nghĩ đến thân phận của Đông Phương Hạ, Trương Vũ Trạch cũng không ngạc nhiên gì, hắn cùng Bạch Vỹ đứng lên, lùi ra phía sau Đông Phương Hạ.
“Đông Phương Hạ, cậu ra viện sao không nói với tôi một tiếng?”, Hác Hiên còn chưa lại gần Đông Phương Hạ, liền lo lắng hỏi.
“Em sợ anh đến nhà em xin bữa cơm”.
“Vãi… thế nào! Đỡ chưa?”
Đông Phương Hạ nhún vai: “Anh thấy em như vậy giống như có chuyện sao!”
“Cậu Đông Phương!”
Cục trưởng Phương cung kính gọi một tiếng! Sau đó cùng Hác Hiên đi vào văn phòng nhỏ bên trong theo ý của Đông Phương Hạ. Thấy vậy, anh em tử sĩ canh gác trong phòng khách lập tức tiến lên, bảo vệ văn phòng nhỏ, không cho phép bất cứ ai lại gần.
Lúc Hác Hiên và cục trưởng Phương đến, Trương Vũ Trạch liền hiểu, tối nay Huyết Lang không những đối phó với Tào Bang, e rằng còn muốn loại trừ nhà họ Tư Mã.
Hác Hiên có thân phận thế nào? Tay nắm đại quyền, cho dù giết anh, anh ta cũng có thể tìm cái cớ để khiến anh không nói được gì! Còn cục trưởng Phương, thế lực trong tay cũng không yếu, bây giờ hai người này cùng Huyết Lang bàn việc bên trong, hoặc là Huyết Lang giao nhiệm vụ cho họ.
Xem ra, tối nay Tào Bang và nhà họ Tư Mã không yên ổn rồi!