Tiểu Lâm đang âm thầm bảo vệ Đông Phương Mịch Ngâm và Trương Hàm, vừa nãy nhìn thấy sư huynh của mình bị ép phế cánh tay, cô ấy không nhịn được muốn xuất hiện, nhưng vẫn tin tưởng sư huynh nên cố gắng kiềm chế cơn bốc hỏa trong lòng! Cô ấy tin rằng sư huynh làm như vậy nhất định có lý do của mình.
Giờ phút này Tiểu Lâm trốn trong bóng tối thấy những người áo đen đó chĩa họng súng vào sư huynh của mình, có khả năng bóp cò bất kỳ lúc nào, lập tức lặng lẽ quan sát ánh mắt của sư huynh và tất cả những người trong đại sảnh, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn sàng xuất hiện ứng chiến.
Đúng lúc chiến sự sắp nổ ra, một tốp chiến sĩ cảnh sát vũ trang đã tập kết ở dưới chân núi dãy Sơn Thủy, lần này không những có người của quân đội, ngay cả cục trưởng Phương cũng đưa người đến, xem ra ông lão nhà họ Đông Phương đã truyền lệnh xuống dưới, chuyện Đông Phương Mịch Ngâm bị bắt cóc không giống như việc chém giết của xã hội đen, không cho phép bên trên nhúng tay vào.
Không chỉ vậy, cả con đường dưới núi dãy Sơn Thủy đều bị phong tỏa, đích thân Đông Phương Hùng đến chỉ huy, khi được biết kẻ bắt cóc con gái yêu quý của mình là sát thủ nổi tiếng trên quốc tế, Đông Phương Hùng đã lên núi, trong lòng ông ấy khó tránh khỏi lo lắng, dù sao người của “Phong Ba” sẽ không nghĩ đến thân phận của họ.
Cục trưởng Phương thấy Đông Phương Hùng cũng ở đây liền biết việc lần này không đơn giản, nếu cậu chủ của nhà họ Đông Phương xảy ra chuyện ở đây thật, thì e rằng Yên Kinh lại hỗn loạn lần nữa, không những vậy, sự việc sẽ không đơn giản như những gì nhìn thấy.
Cục trưởng Phương nhìn một hàng xe bọc thép và mấy đại pháo phía sau cũng phải toát mồ hôi! Những trang bị này còn lợi hại hơn nhiều so với chiến sĩ cảnh sát vũ trang mà ông ta đưa đến.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trên núi vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng Đông Phương Hùng thấp thỏm không yên, đúng lúc này, một bóng đen chạy từ trên núi xuống dưới núi với tốc độ cực nhanh.
Vì trước đó Đông Phương Hạ đã nói người của nó sẽ liên lạc với mình, cho nên vào lúc bóng người xuất hiện, Đông Phương Hùng liền tiến lên đón!
“Báo cáo tư lệnh, chúng tôi nhận được tin của Huyết Lang truyền ra, muốn chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, không được bỏ qua con cá lọt lưới”.
Sở dĩ người anh em dưới núi này biết Đông Phương Hùng là vì anh ta chính là một trong hai người mà lần trước Đông Phương Hùng cho họ đến quân khu Yên Kinh giúp ông ta huấn luyện chiến sĩ!
“Mẹ kiếp, cho dù tên nhóc đó không nói, tôi cũng sẽ không tha cho đám chó này, dám động đến con gái của tôi”, Đông Phương Hùng vung tay, sau đó, tất cả chiến sĩ đều người nào vào vị trí của người nấy.
Bóng đen đó gật đầu rồi biến mất tại chỗ, chạy lên trên núi.
Nhưng chưa đến hai phút, đám người Đông Phương Hùng liền nghe thấy trên núi truyền ra tiếng súng, tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn bị họ ở dưới chân núi nghe thấy.
Tiếng súng vang lên, đám Đông Phương Hùng liền biết Đông Phương Hạ đã ra tay, lập tức, từng người căng chặt thần kinh, Đông Phương Hùng trước nay luôn là người không sợ trời không sợ đất, nhưng lần này ông ấy thực sự cảm thấy sợ hãi, độc đinh duy nhất của nhà họ Đông Phương ở bên trên, con gái cũng trong tay bọn bắt cóc, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhà họ Đông Phương sẽ tuyệt hậu thật!
Cái giá này, Đông Phương Hùng không trả nổi, trách nhiệm này, ông ấy cũng không gánh được! Ông ấy thấp thỏm bất an đi đi lại lại tại chỗ, nhân viên cảnh vệ và cục trưởng Phương nhiều lần muốn hỏi Đông Phương Hùng bây giờ có xông lên hay không, một lưới tóm gọn đám người đó, nhưng do dự một lúc, Đông Phương Hùng vẫn lắc đầu!