Haizz... Đúng là có tiếng mà không có miếng. Nếu biết Bek Er giỏi tưởng tượng như thế thì anh đã "ăn" chị Nghiên rồi. Nhưng trong sáu năm qua, thực sự là anh không phát hiện ra mình yêu chị Nghiên.
Đông Phương Hạ ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn không cần phải nói ra, bèn cười cợt nhả: "Hai vợ, thực ra anh và chị Nghiên chỉ là bạn bình thường thôi. Mặc dù bọn anh qua lại với nhau, nhưng chưa đi quá giới hạn. Điểm này các em có thể hỏi Bek Er".
Đông Phương Hạ đang nói thật, Bek Er cũng biết điều đó. Thấy Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy nhìn mình, vốn Bek Er định đùa thêm chút nữa, nhưng nghĩ tới việc Bek Ji và chị Nghiên đúng là như thế, cô lại gật đầu nói: "Thì đúng là thế, nhưng em không biết anh có ăn vụng không".
Đậu má, anh ăn vụng? Anh mà muốn ăn thì còn phải vụng trộm sao? Đông Phương Hạ bó tay với Bek Er, trợn trắng mắt nói: "Bek Er, em mà còn nói lung tung nữa thì coi chừng anh xử em đấy".
"Còn lâu em mới sợ cái lời hù dọa ấy của anh", Bek Er cười ha ha.
Thư Lăng Vy bước tới, cầm cổ tay Đông Phương Hạ: "Em trai Đông Phương Hạ, bọn tôi chỉ tò mò thôi mà. Nói đi, cho dù chị Nghiên là người phụ nữ của anh thì cũng không sao, dẫn chị ấy về, tôi và Diệc Phi sẽ tra hỏi thật kỹ".
Mé, mấy cô tưởng chị Nghiên là phạm nhân à? Còn tra hỏi nữa chứ! Anh nói thật sao không ai tin thế này!
"Tôi và chị ấy là bạn thật".
Diệc Phi nhìn thẳng vào mắt Đông Phương Hạ. Thấy anh không hề né tránh, ngược lại còn rất thản nhiên, cô trầm ngâm giây lát rồi nói: "Đông Phương Hạ, bọn em tin anh. Bây giờ anh trở về, là bạn thì cũng phải đi hỏi thăm chị ấy chứ".
"Thôi bỏ đi, nhỡ để chồng tương lai của chị ấy biết, anh có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này".
Đông Phương Hạ đã nghĩ sẵn câu trả lời nếu bị tra hỏi rồi, ai ngờ Nam Cung Diệc Phi lại nói như thế. Bọn họ tin anh? Nếu anh mà có gì mập mờ với chị Nghiên thật, phụ lòng tin của Diệc Phi và Lăng Vy, thế có khác nào mua dây buộc mình.
Nhìn nụ cười dịu dàng của Nam Cung Diệc Phi, Bek Er mỉm cười, thầm nghĩ chiêu này của cô max đỉnh, đánh thẳng vào nội tâm Bek Ji.
Thư Lăng Vy không hiểu vì sao Diệc Phi lại tin tưởng Đông Phương Hạ như thế, đang định lên tiếng hỏi thì lại bị Diệc Phi dùng ánh mắt ngăn cản.
"Phải rồi Đông Phương Hạ, ban nãy em đã nói với Bek Er rồi, ngày mai em sẽ tới công ty cô ấy, tranh thủ học hỏi thêm, anh thấy thế nào?", Nam Cung Diệc Phi thương lượng.
Nghe vậy, Đông Phương Hạ nở nụ cười: "Anh biết em nghĩ gì, muốn đi thì cứ đi đi. Nhưng em phải nhớ, không học thì thôi, chứ đã học là phải học thật giỏi", Đông Phương Hạ biết biết Diệc Phi muốn trợ giúp mình về mặt kinh doanh, san sẻ áp lực với Bek Er.
"Ừm, anh yên tâm đi, người phụ nữ của anh không thể kém cỏi hơn người khác được".
Đông Phương Hạ vui vẻ gật đầu. Anh liếc nhìn Thư Lăng Vy rồi chuyển sang Bek Er, trầm ngâm nói: "Ngày mai anh sẽ lên núi, Diệc Phi và Lăng Vy giao cho em đấy. Đợi đến khi anh biết rõ mọi chuyện thì sẽ sắp xếp những chuyện khác".