Toàn bộ anh em bật cười! Các anh em trong đại sảnh cũng vây lại, từng người dồn về phía Đông Phương Hạ. Giọng của ba anh em vừa nãy hơi to, các anh em trong đại sảnh cơ bản đều nghe thấy! Nhưng họ không sợ hãi, ngược lại, còn khơi dậy nhiệt huyết của họ!
Quân Tử nghe mà cũng khí huyết sôi sục! Nghe nói anh em Lang Quân đều là những người đàn ông cứng như thép, tuy đã từng chứng kiến, nhưng lại không ngờ...
Mấy người Dạ Phong, Hoàng Vỹ Kỳ chen vào đám đông, A Phi lớn tiếng nói: “Huyết Lang, Tào Bang nợ anh em chúng ta, bọn chúng không trả nổi! Anh em chúng ta cố gắng những ngày nay, chính là để tìm chúng báo thù! Chỉ cần một câu nói của Huyết Lang, các anh em cho dù thịt nát xương tan cũng không từ!
A Phi nói xong, khom lưng sâu trước mặt Đông Phương Hạ! Các anh em khác cũng vậy, giờ phút này, điều họ đợi là Đông Phương Hạ nói ra hai chữ “hành động”.
Đông Phương Hạ thấy các anh em ai ai cũng sát khí bừng bừng, thầm gật đầu, vỗ vai A Phi. Sau đó, anh gọi Quân Tử sang một bên nói: “Quân Tử, muốn anh đi giết những người đã từng là anh em của anh, làm khó anh rồi! Thế này đi, những người của Trương Vũ Trạch trước đây, nếu tối nay họ đồng ý giúp chúng ta diệt Tào Bang, tôi sẽ không đổ hết thù hận của anh em Lang Quân với Tào Bang lên người họ, cũng sẽ coi họ là anh em, ngược lại, anh không thể trách tôi lòng lang dạ sói!”
“Huyết Lang yên tâm! Bây giờ tôi là một thành viên của Lang Quân, đương nhiên suy nghĩ cho Lang Quân, những anh em trước đây đều bị Tống Khải cưỡng ép chuyển sang phía Trần Tư Kiệt! Đường chủ không ở đây, Quân Tử tôi ra mặt, bảo họ đến! Huống hồ họ vốn bất mãn với Trần Tư Kiệt!”
Quân Tử vỗ ngực bảo đảm, đương nhiên anh ta hiểu ý của Đông Phương Hạ. Nếu người của Trần Tư Kiệt nổi loạn trên chiến trường, thì tối nay người của Trần Tư Kiệt chỉ có một kết cục! Mối thù của anh em Lang Quân với Tào Bang là khắc cốt ghi tâm! Tối nay ai dám nói “không”, chắc chắc sẽ không được nhìn thấy mặt trời ngày mai!
Đông Phương Hạ nghe xong gật đầu: “Như vậy là tốt nhất, đi đi!”
Quân Tử về trận doanh! Đông Phương Hạ vòng qua các anh em, đi về phía sofa trong phòng khách! Dạ Phong lấy điện thoại video ra, các anh em cầm đao, đứng ở trong đại sảnh sẵn sàng đợi xuất phát.
Đông Phương Hạ giơ tay xem thời gian! Dạ Phong cung kính nói: “Cậu chủ, anh em của chiến đường khác đã chuẩn bị sẵn sàng! Phía Anh Kiếm, Bạch Vỹ, anh Hồ, Tạ Vũ Thần toàn bộ đợi lệnh của cậu”.
Đông Phương Hạ bình thản gật đầu! Đôi mắt nheo lại, thần sắc vô cùng lạnh lùng, nhìn thời gian trôi từng giây từng phút!
“Nói với họ, đúng mười một rưỡi xuất phát! Tranh thủ tụ họp với anh em Thanh Long Đường vào lúc ba giờ, buộc phải ép Tào Bang rút lui! Tối nay, tôi muốn lấy hơn một nửa địa bàn Yên Kinh”.
“Vâng”.
“Hoàng Vỹ Kỳ, A Phi!”
“Có”.
Hoàng Vỹ Kỳ và A Phi cung kính đứng trước mặt Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Hải Bang đã không còn thì để cái tên này biến mất khỏi Yên Kinh. Sáng sớm ngày mai, tôi hy vọng không phải nghe thấy tin xấu!”
Câu nói này của Đông Phương Hạ có hai hàm ý! Anh không những muốn trong tối nay nuốt trọn địa bàn của Hải Bang, còn muốn bảo mấy người Hoàng Vỹ Kỳ, A Phi sống trở về! Số người thương vong của các anh em cũng phải trong một phạm vi!
Hoàng Vỹ Kỳ và A Phi hiểu điều này! Các anh em cũng nghe hiểu. Lập tức, khoang mắt của anh em cũng hơi ửng đỏ; Huyết Lang, mỗi lần đều nhớ đến họ, họ rất cảm động!
Đông Phương Hạ đứng phía trước Dạ Phong và Hoàng Vỹ Kỳ, ánh mắt lần lượt nhìn từng anh em, nói lớn: “Các anh em, chúng là anh em! Tôi không nói lời thừa thãi nữa, tôi sẽ ở chỗ các anh em Thanh Long Đường tấn công đợi các anh em tụ họp. Khi Đông Phương Hạ tôi gặp lại các anh em, không được phép thiếu một người, nếu không… Tôi đi xuống địa ngục cũng sẽ tìm các anh tính sổ!”
“Huyết Lang! Có thể trở thành anh em của anh là cái đức mà các anh em chúng tôi tích được từ kiếp trước! Có câu này của anh, cho dù chúng tôi liều mạng đến người cuối cùng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ! Vì chúng tôi là…”
“Sói…”
Người anh em mắt ngấn lệ nói đến cuối cùng, anh em của hai chiến đường hô lên, âm thanh đinh tai nhức óc.
Đông Phương Hạ bị các anh em làm cảm động! Trên con đường này, có anh em như vậy, Đông Phương Hạ anh còn lo lắng điều gì! Ngẩng đầu không để nước mắt rơi xuống, Đông Phương Hạ nhàn nhạt nhả ra hai chữ.
“Hành động!”