Chương 970
Tâm trạng tốt đẹp của anh hoàn toàn bị hủy sạch sẽ bởi hai chữ “Duy Phong”.
Khương Tuyết Nhu phớt lờ khuôn mặt cứng đờ của anh, bắt đầu ăn sáng.
Mặc dù anh, nhưng cô sẽ không chà đạp dạ dày của chính mình, nếu cô bị đói thành bệnh dạ dày, sau này sẽ không thể hưởng thụ đồ ăn ngon.
“Ăn ngon không?” Hoäc Anh Tuấn vội vàng tràn ngập chờ mong hỏi.
Khương Tuyết Nhu thản nhiên liếc anh một cái: “Không ngon lắm, không ngon như Duy Phong làm.”
Hoắc Anh Tuấn khóc coi hung hăng cảnh cáo: “Anh không muốn nghe ba chữ Lương Duy Phong nói ra từ miệng em một lần nào nữa.”
“Tôi nói thì sao” Khương Tuyết Nhu chế nhạo anh: “Tại sao, anh lại muốn làm tôi bị thương, lời hứa của anh quả nhiên là cái rắm”
Hoắc Anh Tuấn nghiến răng nghiến lợi, cô đang nắm lấy điểm yếu của bản thân, muốn làm gì thì làm.
“Anh sẽ không làm em bị thương” Đôi mắt sắc bén như ưng của anh dừng lại ở miệng cô: “Nhưng nếu em vẫn nói Lương Duy Phong, anh chỉ có thể ngăn miệng em lại”
Sau đó, trước khi Khương Tuyết Nhu hoàn hồn, cơ thể anh đột nhiên nghiêng lại, hôn lên môi cô.
Cô vừa uống sữa xong, trên đó vẫn còn vương chút vị ngọt của sữa.
‘Vốn dĩ anh chỉ muốn cô im lặng, nhưng sau đó lại không thể cầm lòng được.
Khương Tuyết Nhu bực mình đẩy mạnh anh ra, nhưng không thế cử động được.
Cô tức giận, nắm lấy cái nĩa trên bàn đâm vào lưng anh.
Cô cảm giác được cơ thể anh run lên, nhưng điều tiếp theo chào đón cô là một nụ hôn nồng nhiệt hơn.
Nụ hôn này, hôn cho đến khi cô gần như nghẹt thở mới buông ra.
“Sau này em có còn dám nhắc tới người đàn ông khác nữa không”
Hoäc Anh Tuấn đứng dậy, ánh mắt tối lại nhìn cái miệng hơi sưng của cô.
Sau khi Khương Tuyết Nhu dùng sức lau miệng, cô tức giận nhìn anh chằm chằm, nhưng không dám nói lời nào nữa, cô thật sự rất sợ nụ hôn của anh.
“Em ăn trước đi” Anh nói xong xoay người.
Lúc này Khương Tuyết Nhu mới phát hiện ra bả vai chiếc áo phông trắng sau lưng anh nhiễm một mảng máu đỏ tươi.
Cô cúi đầu nhìn xuống chiếc rĩa ăn trên tay vẫn còn dính đây máu.
Cô hít một hơi thật sâu.
‘Tên bệnh thần kinh này, cô rõ ràng đã đâm vào da thịt của anh, thế nhưng anh còn có thể hôn cô lâu như vậy, không sợ đau phải không.
Trên lầu, Hoắc Anh Tuấn cởi áo phông, nghiêng mình nhìn vào bên trong chiếc gương, sau vai bị thủng bốn lỗ, máu me đầm đìa.
Sắc mặt quản gia đang cầm hộp đựng thuốc thay đổi: ‘Cậu cả Hoäc thương nặng quá rồi phải tìm bác sĩ chuyên nghiệp tới đây thôi.”
“Không cần đâu lấy băng gạc cho tôi đi, băng bó một chút là được rồi”
Hoäc Anh Tuấn thấp giọng nói lạnh lùng.