“Hạ Thu” Hoắc Anh Tuấn sốt ruột rống lên, sau đó lấy tay dò xét hơi thở của cô ta, còn có một chút khí yếu ớt.
“Tử Uyên, nhanh lên một chút tới, cứu cô ấy” Hoắc Anh Tuấn lòng như lửa đốt hướng về phía Quý Tử Uyên rống to, Tống Dung Đức lại là tức giận hốc mắt đều đỏ: “Tử Uyên, cậu nhất định phải cứu sống cô ấy, van xin cậu.” “Tôi sẽ
Quý Tử Uyên tranh thủ thời gian để cho Hoắc Anh Tuấn đem Nhạc Hạ Thu để xuống đất, thật may anh ta sớm đã mang theo hộp cứu thương.
Tổn hơn mười phút cứu chữa, Nhạc Hạ Thu hôn mê chợt khẽ nói một tiếng, vẫn như cũ chưa tỉnh.
“Tôi đã tận lực, mặc dù tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mà vẫn phải nhanh một chút đưa đi bệnh viện, nếu không sẽ xuất hiện xuất huyết não” Quý Tử Uyên trầm giọng nói.
“Được, tôi lập tức đưa cô ấy đi".
Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng ôm lấy Nhạc Hạ Thu, anh một đường chạy như điên, tìm được xe xong, nhanh như điện chớp đem người đưa đến bệnh viện kế cận.
Trải qua một phen cấp cứu, người rốt cuộc cũng cứu lại được.
Anh dựa vào ghế, nhìn máu trên tay, cả người không nói ra được mệt mỏi.
“Cậu cả Hoắc, người kia bị giam vào trong địa lao Thanh Long Chiến Thành đi tới trước mặt anh bẩm báo.
Hoắc Anh Tuấn ngẩng đầu, nhìn vết thương trên mặt Chiến Thành một cái, lần nữa nhìn mặt chật vật của Tống Dung Đức, chân mày hung ác nhíu lên: “Chỉ có một người như vậy, ông cùng Dung Đức hai người xuất thủ, lại bị thương?”
Chiến Thành ho nhẹ một tiếng: "Thật ra thì một người tôi cũng có thể đối phó được với anh ta đánh không phân cao thấp, nhưng cậu Tổng có chút kéo chân sau...”
“Ông có ý gì, ông chế thân thủ tối kém?"Tống Dung Đức rất là căm tức.
Chiến Thành mặt đầy lúng túng.