Chết tiệt, rõ ràng nói sẽ dạy cho cô một bài học, dọa cô một chút, nhưng tại sao những người đàn ông khác chỉ cần chạm vào cô là anh đã gần như muốn chặt tay người đàn ông kia rồi.
Nhưng bây giờ không phải lúc để anh tức giận, cho tới nay anh đã nuông chiều cô quá nhiều. Đêm nay anh muốn cho cô một bài học, để cô rơi vào tuyệt vọng sau đó kéo lại một cái. Thế thì cô mới có thể rút ra bài học, mới có thể hoàn toàn thần phục anh.
“Ông thích là được” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nói: “Còn không mời Tổng Giám đốc Quách một ly”.
Cô không hề nhìn thấy một chút tức giận nào trong mắt anh, cô mụ mẫm, hoàn toàn tuyệt vọng.
Có vẻ như cô không thể tránh khỏi đêm nay. "Tổng Giám đốc Quách, tôi mời ngài."
“Như này thật vô vị, trực tiếp uống một chén rượu giao bồi mới thoải mái” Tổng Giám đốc Quách cười ha ha nói.
Khương Tuyết Nhu không còn cách nào khác là nhắm mắt uống một ly rượu giao bôi với Tổng Giám đốc Quách. Cô thực sự có tửu lượng không tệ, nhưng có thể do tối nay có nhiều tâm sự nên mới có vài ly cô đã cảm thấy choáng váng.
Cô vốn tưởng rằng bữa ăn sẽ kéo dài rất lâu nhưng không ngờ mới tám giờ, Hoắc Anh tuấn đã đứng dậy mặc áo khoác, đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Chúc Tổng Giám đốc Quách đêm nay chơi vui vẻ”
Nói xong anh ta bỏ đi mà không ngoái lại.
Khương Tuyết Nhu cứ nhìn bóng dáng anh biến mất ở cửa thang máy, anh cũng không một lần quay đầu lại.
Một khắc đó, cô cảm nhận được cái gì gọi là lòng như tro nguội, cái gì gọi là bị người đẩy vào vực sâu vạn trượng.
Không phải đã nói là coi như bị chó cắn một cái thôi sao? Nhưng sao lại khó khăn thế này? Cô không làm được, cô sắp không được rồi, cô không cách nào chịu đựng được nữa. Mệt mỏi, thực sự mệt mỏi, cô rất muốn về Thanh Đồng, cô rất nhớ bà nội. Cô không muốn đi ra ngoài, nhưng phía trước đã là ngõ cụt, cô không thể quay đầu lại.
Dưới vòi hoa sen, cô mặc cho nước chảy, cọ rửa mình kĩ càng, khiến cô ngạc nhiên là Tổng Giám đốc Quách lại không hề thúc giục cô.
Năm mươi phút sau, cô chậm rãi đi ra.
Khiến cô khiếp sợ chính là Tổng Giám đốc Quách lại xem gối trên giường... Là cô. Cô thể phốp pháp mập mạp của ông ta khiến cô xoay người, nôn sạch rượu cô đã uống tối nay ra.
“Rất buồn nôn?” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của một người đàn ông đột nhiên vang lên từ ban công.
Cô chợt quay đầu lại, lúc đó cô mới nhận ra Hoắc Anh Tuấn đang đứng ở ban công, cơ thể cao lớn bị che khuất nửa tối nửa sáng. Đôi con ngươi đen, sâu đến không thấy đáy.
Người đàn ông từ từ bước tới gần, nhìn mái tóc dài vừa mới được thổi khô rối tung trên vai cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút máu, ánh mắt dường như đã trải qua vô số vật lộn đau đớn, cuối cùng chỉ còn lại ánh sáng tuyệt vọng.
Dù có là như vậy, vẻ xinh đẹp của cô càng thêm chấn động lòng người.
“Hoắc Anh Tuấn, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Cả đêm rồi, Khương Tuyết Nhu sắp bị tra tấn đến phát điên rồi. Cô thừa nhận, anh làm được. Anh khiến cô vô cùng hối hận ban đầu không nên cự tuyệt anh, còn khiến cho mình cảm thấy chưa bao giờ sợ hãi thế này.
“Khương Tuyết Nhu, tôi muốn em biết, khi tôi vừa ý em là vinh dự của em. Lần sau đừng làm những chuyện khiến mình phải chịu xấu hổ nữa” Hoắc Anh tuấn lạnh lùng cảnh cáo.
Khương Tuyết Nhu suy sụp hét lên: "Hoắc Anh Tuấn, anh là đồ ma quỷ."
- ----------------------