Mục lục
Gả cho tổng tài anh tuấn (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn – Truyện tác giả: GG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1096 Anh câm miệng cho tôi

“Xuỳ” Đột nhiên Hoắc Anh Tuấn đang ở một bên lột tôm thì xuỳ một tiếng. Sở Văn Khiêm bực bội trừng mắt nhìn anh một cái nói: “Hoắc Anh Tuấn, anh

chạy tới chỗ này làm gì, theo như tôi được biết, trước kia anh đã giúp đỡ Nhạc Trạch Đàm để làm tổn thương cô Lâm mà, loại người như anh thì làm gì có tư cách để ở lại chỗ này” .

“Người ta cũng chưa đuổi tôi đi, anh gấp gáp cái gì, sợ mình không được trở thành con rể của con gái nuôi của tổng thống sao”.

Hoắc Anh Tuấn cau mày sắc bén, biết rõ rằng tập đoàn Hoắc thị đã sớm nghèo túng rồi, nhưng một phong thái tao nhã cùng với đôi mắt sắc bén kia vẫn khiến cho Sở Văn Khiêm có chút lúng túng.

Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu cũng đều choáng váng, Khương Tuyết Nhu nói thẳng: “Sở Văn Khiêm, không phải là anh đã kết hôn với Diệp Minh Ngọc sao?”

Sở Văn Khiêm đang chuẩn bị há hốc mồm thì Hoắc Anh Tuấn đã giành nói: “Kết hôn thì có thể ly hôn, hơn nữa bây giờ thân phận của Diệp Minh Ngọc làm sao có thể tôn quý bằng cậu chủ Sở được, nếu như có thể tạo mối quan hệ tốt đẹp thì chẳng phải là càng tuyệt vời hơn hay sao?”

“Hoắc Anh Tuấn, anh câm miệng cho tôi”

Sở Văn Khiêm thẹn quá hóa giận, tuy rằng anh ta thật sự có suy nghĩ này nhưng hiện giờ không phải lúc để vạch trần nó ra, nói: “Tôi chỉ đơn giản chỉ muốn khen ngợi vẻ đẹp của cô Lâm mà thôi, anh cho rằng tất cả mọi người đều giống như anh sao, thích ăn trong chén, nhìn trong nồi, coi chuyện ly hôn như trò đùa sao?”

Hoắc Anh Tuấn lạnh lẽo liếc nhìn anh ta một cái: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đàn ông đã kết hôn rồi mà còn nói với người phụ nữ khác là “sự xinh đẹp của cô khiến cho con tim của người ta phải bùng cháy” như vậy?

Sở Văn Khiêm lúng túng mặt đỏ lên, đôi mắt xót xa nhìn chằm chằm Hoắc Anh Tuấn nói: “Hãy chú ý những lời mà anh nói đi, Hoắc Anh Tuấn, có cần tôi nhắc nhở cho anh một chút rằng thân phận của mình đang ở đâu không?”

“Anh suy nghĩ xem muốn nhắc nhở như thế nào?” Hoắc Anh Tuấn suy nghĩ khẽ động đôi môi mỏng.

Ngay lập tức Sở Văn Khiêm nghẹn lại.

Cuối cùng thì cũng không thể nói rằng muốn tìm người dạy dỗ anh ta một chút, bên trong phòng bệnh cuối cùng thì vẫn còn có người, anh ta cũng không dám ngang ngược.

Hai mắt của anh ta vòng vo một hồi, mới ân cần nhìn về phía Lâm Minh Kiều nói: “Cô Lâm, có cần tôi đuổi anh ta đi hay không?”

Lâm Minh Kiều sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Khương Tuyết Nhu, cuối cùng ho nhẹ một tiếng nói: “Tuyết Nhu, cậu cảm thấy thế nào?”

Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phương Tuyết Nhu, ngay cả Hoắc Anh Tuấn cũng nhìn cô chăm chú.

Khương Tuyết Nhu hận rằng không thể đá cho Lâm Minh Kiều và Sở Văn Khiêm mỗi người một cú. Vì sao lại để cho cô quyết định vấn đề này.

Cô có thể để cho Sở Văn Khiêm làm điều đó, nhưng nhìn đến dáng vẻ kiêu ngạo kia của Sở Văn Khiêm, lại nhìn qua Hoắc Anh Tuấn… với ánh mắt vô cùng đáng thương.

 

Cô…

“Muốn tôi nói sao, hai người các anh đều đi hết đi, người bệnh cần phải nghỉ ngơi, ý tốt của hai anh chúng tôi đều có thể nhận được, mời hai người rời đi cho” Khương Tuyết Nhu không thèm khách sách mà ra lệnh đuổi khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK