Đã từng là người giàu nhất nước Kinh đô, hôm nay lại thành người cả nước muốn đánh.
Khương Tuyết Nhu ánh mắt phức tạp nhìn về phía bàn ăn đối diện nơi Hoắc Anh Tuấn đang đọc báo. Anh mặc một bộ đồ ngủ màu xanh đậm, dây thắt lưng trên ngực được buộc lỏng lẻo, bộ ngực tinh xảo lấp ló bên trong làn da màu lúa mì ẩn hiện toát lên mị lực của đàn ông trưởng thành.
Nhìn dáng vẻ này, hôm nay anh lại không đi ra ngoài làm việc.
Thật ra thì chỉ cần anh đồng ý cưới Diệp Minh Ngọc, chia tay với cô thì sẽ không xảy ra những chuyện này.
Đến bây giờ cô cũng không dám tin tưởng, anh sẽ vì mình mà bỏ đi tất cả địa vị, danh dự của người đàn ông ưu tú nhất nước Kinh đô?
"Mới sáng sớm mà đã nhìn anh nóng bỏng như vậy là có ý gì?" Hoắc Anh Tuấn đột nhiên kéo tờ báo xuống, ngẩng đầu lên, khóe miệng mập mờ nói.
Khương Tuyết Nhu trợn to hai mắt, cô đã nhìn anh rất lâu, đến mức chính cô cũng không để ý.
"Nóng bỏng gì chứ, em chỉ là đang suy nghĩ một chút." Khương Tuyết Nhu vẻ mặt hơi xấu hổ bỏ qua một bên.
Hoắc Anh Tuấn gấp tờ báo lại, đứng dậy đi tới sau lưng cô, hai tay đè ở trên ghế: "Suy nghĩ chuyện gì?"
"Không liên quan gì đến anh" Khương Tuyết Nhu bưng sữa bò nhấp một ngụm.
"Đang suy nghĩ vấn đề liên quan đến anh?" Hoắc Anh Tuấn khom người, khuôn mặt anh tuấn hướng về phía đầu cô, mùi hương tao nhã của người đàn ông phải vào người mang theo một chút cám dỗ ngột ngạt.
Khương Tuyết Nhu suýt chút nữa không cầm nổi ly sữa bò, đến bây giờ anh còn có tâm tình đùa giỡn cô, anh có bị bệnh hay không.
Cô âm thầm cắn răng, dứt khoát nói: "Hoắc Anh Tuấn, em chỉ là không hiểu anh đang nghĩ cái gì, buông tay em thì mọi thứ sẽ lại như cũ".
"Mọi thứ mà em nói là danh dự, địa vị?" Hoắc Anh Tuấn cười nhạt hỏi. . ngôn tình hoàn
"Anh không phải rất rõ sao."
"Anh là rõ ràng, nhưng người không rõ ràng chính là em" Hoắc Anh Tuấn dùng ngón tay lau đi vệt sữa bò trên mép cô:
"Khương Tuyết Nhu, em vẫn không rõ ràng sao? Vì em tất cả đều đáng giá"
Vì em, tất cả đều đáng giá.
Chỉ vỏn vẹn mấy chữ nhưng lại khiến cho bức tường mà Khương Tuyết Nhu mấy ngày nay thật vất vả xây lên đập nát dễ như trở bàn tay.
Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn.
Cô không hiểu, chẳng phải cô đã ngừng yêu anh từ lâu rồi sao?
Cô chỉ hận anh, mong anh chết đi, ước gì càng xa anh càng tốt, anh là ác ma khiến cô sợ hãi.
Nhưng sao đến giờ tim vẫn không ngừng đau nhói lên.
"Ồ, đừng nói với em là anh thích em” Cô bóp chén, tức giận giễu cợt: “Thích của anh là ép buộc em, làm tổn thương thân thể em, uy hiếp em, cưỡng bức em, anh cùng với tội phạm có khác gì nhau?."
Để cô cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, cô làm sao dám sống cùng anh lâu dài.
“Đây là điều anh vừa nói sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa sao” Khương Tuyết Nhu toát mồ hôi lạnh đau khổ nói.
- ----------------------