“Không thương?” Hoắc Anh Tuấn khổ sở cười cười: “Trước kia tôi cho là sẽ yêu cô ấy cả đời”
“Anh và cô Nhạc có ngăn cách” Ngôn Minh Hạo nói: “Hai người ở chung một chỗ điều quan trọng nhất chính là vui vẻ, nhưng mà mỗi lần tôi thấy anh từ trong biệt thự đi ra, đều không cảm nhận được sự vui vẻ từ anh.”
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, anh không có vui vẻ hay sao?. Bạn có biết trang truyện == TrùmTruy ện. o r g ==
Nghĩ như vậy, thật đúng là, không biết bắt đầu từ lúc nào, anh tình nguyện ở trong công ty nhiều hơn một chút.
Ngôn Minh Hạo thấy anh thất thần, nói tiếp: “Vả lại... Chuyện này cho dù anh có đè ép, ngày đó trước mặt công chúng cảnh sát đến mang đi cổ Nhạc, rất nhiều người thật ra đều đã nghe được chút tin tức. Anh nếu như vẫn là cố ý muốn cùng cô Nhạc ở chung một chỗ, đừng nói ông cụ Hoắc và bà cụ Hoắc sẽ phát cáu, đến người bên ngoài cũng sẽ cười nhạo anh.”
“Đừng nói nữa”
Hoắc Anh Tuấn nắm chặt quả đấm đặt ở trên đời cũng trở nên căng thẳng.
Một hôn lễ long trọng, kết quả lại khiến cho anh trở thành chủ đề để toàn Kinh Đô cười nhạo.
Trong biệt thự Hải Tân.
Sau khi Hoắc Anh Tuấn kiên quyết rời đi, Nhạc Hạ Thu giống như người điên vậy đem đồ trong nhà ra đập.
Nơi này, vốn là khắp nơi đều bởi vì kết hôn nên dán lên chữ hỷ, nhưng bây giờ những thứ chữ hỷ đỏ thẫm kia giống như mỗi một người đều đang nhìn cô ta cười nhạo vậy.
Vốn là cô ta bây giờ hẳn là Hoắc thiếu phu nhân của nhà họ Hoắc, được người của toàn bộ nước Nguyệt Hàn hâm mộ.
Tại sao lập tức, từ thiên đường liền rơi vào địa ngục.
Dì Trương ở phòng bếp bị dọa sợ nửa ngày cũng không dám ra ngoài, chỉ có Trình Nhã Thanh kinh hoàng thất thổ chạy vào: “cô Nhạc, cô bình tĩnh một chút, cậu cả chẳng qua là còn đang giận, qua mấy ngày anh ấy sẽ trở lại thôi”
“Nhã Thanh, có phải cô cũng cảm thấy tôi rất chán ghét hay không? Nhạc Hạ Thu khóc hỏi.
“Không có, tôi đều biết là cô không có biện pháp khác. Cô Nhạc, cô chịu khổ quá nhiều, cậu cả căn bản không hiểu” Trình Nhã Thanh cũng não nề Hoắc Anh Tuấn quá tuyệt tình, rõ ràng cô Nhạc đối với anh một tình thâm.
“Nhã Thanh, cảm ơn cô” Nhạc Hạ Thu lẩm bẩm nói: “Bây giờ bên người Hoắc Anh Tuấn chỉ có cô còn đứng ở bên cạnh tôi, cô nhất định phải giúp tôi nhìn chằm chằm Hoắc Anh Tuấn thật kĩ, tôi thật lo lắng là khoảng thời gian này Khương Tuyết Nhu sẽ thừa nước đục thả câu. Dĩ nhiên, có thể còn có người phụ nữ khác.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô quan sát, có gió thổi cỏ lay gì thì liền nói cho cô” Trình Nhã Thanh cắn răng nói.
“Được, Nhã Thanh, tình nghĩa chị em gái này của cô tội vĩnh viễn cũng sẽ không quên
Nhạc Hạ Thu ôm cô ta một cái.
Chờ sau khi Trình Nhã Thanh rời đi, cô ta mới nổi giận đùng đùng gọi điện thoại cho người kia: “Ông ban đầu không phải nói đã đem thi thể của Lỗ Triết Hạn ra vùng dã ngoại ô hoàng vụ chôn rồi sao? Tại sao thi thể của anh ta bây giờ lại bị cảnh sát phát hiện ở bên bờ sông?”
“Bọn họ khinh thường, thời điểm lúc chôn thi thể phỏng đoán bị người khác theo dõi.” Người nọ nói thật nhỏ.
Nhạc Hạ Thu tức giận muốn chết: “Tôi còn tưởng rằng ông có bao nhiêu bản lĩnh, lần này thật là bị các người hại chết, hôn lễ bị hủy bỏ rồi, tôi cũng cùng Hoắc Anh Tuấn xảy ra mâu thuẫn, sớm biết các người vô dụng như vậy, ban đầu còn không bằng chính tôi tự làm”.
Người bên kia thấp giọng cười nhạo một tiếng: “Nhạc Hạ Thu, cô còn không nói với tôi là người kia hút ma túy, cô còn cùng anh ta cấu kết, cuộc sống là của mình cũng không tự kiểm điểm, còn trách được tôi?”