Khương Tuyết Nhu lập tức ôm lấy anh, thì thầm vào bên tai anh nói thật nhỏ: “Em đồng ý với anh, sẽ không rời đi, chờ anh tỉnh lại, em sẽm làm thịt kho cho anh.”
Chân mày đang nhíu chặt của Hoắc Anh Tuấn chậm rãi buông, lâm vào hôn mê, giống như một đứa trẻ đang an tĩnh ngủ, ai cũng sẽ không nghĩ tới một khắc trước anh còn là một bệnh nhân rơi vào điên cuồng Hoắc Nhã Lam giống như là được cứu vậy cả người vô lực ngồi dưới đất, gương mặt nửa ngày cũng không khôi phục được huyết sắc.
Hoäc Phong Lang chạy tới vội vàng đỡ dậy bà ấy: “Mẹ, con đã gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần, bọn họ sẽ lập tức phái xe tới đem Hoắc Anh Tuấn vào đó.”
Hoäc Nhã Lam ngẩn ra.
Khương Tuyết Nhu trợn mắt trừng nhìn anh ta: “Ai bảo anh gọi điện thoại.”
Hoäc Phong Lang tức giận: “Cái bộ dáng này của anh ta còn không đưa vào đi chữa trị, chẳng lẽ lại muốn xảy ra án mạng sao”
“Đúng vậy, mới vừa rồi quá đáng sợ”Sở Minh Khôi cầm tay Hoäc Nhã Lam, ti hộp nói: “Tôi thật bị dọa sợ, thiếu chút nữa, nó đem bà đẩy xuống dưới, lần này là bà, lần sau phát bệnh không biết lại là ai…?”
Ông ta nói chuyện muốn nói lại thôi, nhưng Hoắc Nhã Lam lại bị dao động: “Hay là đưa đi bệnh viện chữa trị sẽ tốt một chút, trước kia nó cũng không phải là đã được chữa… “
Khương Tuyết Nhu thật là nghe không nổi nữa: “Bà mới vừa rồi chẳng lẽ không nghe được Hoäc Anh Tuấn nói sao, bà đã từng lừa dối anh ấy, đem anh ấy đưa vào bệnh viện tâm thần, đối với anh ấy đã tạo thành vết thương, làm một người mẹ, bà chỉ biết là đem anh ấy giao cho cái bệnh viện lạnh như băng, bà căn bản không xứng đáng làm mẹ”
Hoắc Nhã Lam sắc mặt hiện qua vẻ xấu hổ lại khó chịu giận dữ.
Hoäc Phong Lang cau mày: “Cô thì biết cái gì, nếu như không đem anh ta giam lại, anh ta sẽ lần nữa tổn thương người, thậm chí, anh ta có thể sẽ còn làm tổn thương cô.”
“Đó là chuyện của tôi.”
Khương Tuyết Nhu cảm thấy tức giận sâu đậm thay cho Hoäc Anh Tuấn: “Hoäc Phong Lang, anh ngoài miệng nói đơn giản, bởi vì bị nhốt vào cũng không phải là anh. Từ nhỏ, anh có bố mẹ thương yêu.
Trưởng thành, mẹ anh nghĩ đủ phương cách phải đem những thứ tốt nhất nhà họ Hoäc đem giao cho anh. Nhưng mà Hoắc Anh Tuấn, anh ấy tại sao phải vào bệnh tâm thần?
Là lúc các người một nhà ba miệng ấm áp hạnh phúc thì anh ấy một mình bị giam ở trong ngăn kéo, là thời điểm bố mẹ anh mang anh đi du lịch một vòng thế giới, anh ấy bị bà vú không cho ăn đủ no mặc.
không đủ ấm còn bị ngược đãi, các người có thể máu lạnh đối với anh ấy không có chút áy náy, nhưng có thể cũng cho anh một chút thương hại được hay không?”
Hoắc Phong Lang bị chửi gương mặt tuấn tú trở nên khó coi, trên mặt Hoắäc Nhã Lam thì một tia huyết sắc cũng không có.
Khương Tuyết Nhu cười nhạt: “Nói thật, anh lúc trước còn cùng tôi nói chúng ta đồi bệnh tương liên, bây giờ nhớ lại rất buồn cười, anh là người có lòng tham không đáy, cái gì cũng có, còn phải tới cướp tất cả của Hoắc Anh Tuấn.
Muốn lấy đi tập đoàn Hoäc thị, anh ấy chính là dựa vào bản thân mình để chứng †ỏ ở tập đoàn Hoắc thị vì thế mới có thể ở nhà họ Hoäc lần nữa nhận được tình thân, anh ấy quan tâm các người, nhưng chính các người là những người lần lượt tổn thương anh ấy”
“Cô mắng đủ rồi rồi đó”Hoắc Phong Lang căn răng nghiến lợi nằm chặt quả đấm.
“Hoắc Anh Tuấn bệnh, tôi có trách nhiệm “Hoäc Nhã Lam tâm tình phức tạp.
Cho tới tận bây giờ bà vẫn luôn không thích sự tôn tại của Hoắc Anh Tuấn, bởi vì anh, mình năm đó mới bất đắc dĩ gả cho một người không thương.
Lúc anh ấy tám tuổi phát bệnh, bà đối với Hoäc Anh Tuấn có chút áy náy.
Sau đó, bà có công việc, có gia đình, phải chăm sóc Hoắc Phong L: phục hồi tinh thần lại thì Hoäc Anh Tuấn đã ở trong bệnh viện tâm thần mấy năm và đã bình phục, sau khi bình phục Hoắc Anh Tuấn thay đổi lạnh lùng, tàn nhẫn, càng khiến cho bà chán ghét.
- ----------------------